Vì tình hình dịch cúm H1N1 diễn biến phức tạp, đa số các trường đều hủy lịch học quân sự của tân sinh viên, trực tiếp tạo nên tình trạng lang thang tứ phía của một số sinh viên rảnh rỗi, trong đó có đồng chí Đỗ Văn Tuấn.
Hai trường không phải gần, cũng chẳng phải xa, theo cách nói của nó thì: “Đủ để ngủ một giấc cho tỉnh táo, đến nơi còn thưởng thức không khí của viện nghiên cứu sinh.”
Sau khi đưa nó đi dạo một vòng, đồng chí Tiểu Đỗ bất bình: “Chẳng có không khí học thuật gì cả!”
Tôi -_-|||, ký túc xá khu giảng đường… thì có không khí học thuật cái gì?
“Nếu muốn cảm nhận không khí học thuật, em có thể rúc trong văn phòng Bác sĩ nghe hội chẩn.”
“Nghe họ thảo luận mổ bụng người ta như thế nào á?” Tiểu Đỗ lắc đầu, “Còn lâu.”
Thực ra, khi nhận được những tin nhắn kiểu như “học thể dục em nên chọn bóng chuyền hay taekwando?”, “nên ôn thi cấp 4 từ kì này hay kì sau?”, “cạo gió sau lưng là hai đường hay ba đường?”,… tôi vẫn luôn tò mò, tại sao Tiểu Đỗ không hỏi Bác sĩ? Lẽ ra nó phải thân với Bác sĩ hơn chứ.
“À, chị không thấy Bác sĩ Cố cười rất… rất…rất…”
“Bí hiểm?”
“Đúng! Không nên chọc vào người như thế.”
⊙_⊙
Cố Ngụy rất bí hiểm. Bí hiểm đến nỗi, dù chưa hề trải qua những thứ gọi là “100 điều những người đang yêu phải làm”, tôi luôn có cảm giác như thể chúng tôi ở bên nhau đã từ rất lâu. Những cặp mới yêu thường hay bỡ ngỡ, hoặc ít ra là lúng túng, với chúng tôi… thì không. Anh căn đo rất chuẩn, dù ít khi gặp nhau nhưng mỗi ngày một bước nhỏ, mười ngày một bước lớn, khi gặp lại sau kì nghỉ Quốc khánh, nhào lên ôm chặt tay anh, tôi mới giật mình nhận ra mình đã nhớ anh đến thế nào.
Sau Quốc khánh, một bác sĩ trong tổ Cố Ngụy xin nghỉ đẻ, cộng thêm thời tiết mát mẻ, làm phẫu thuật dễ tập trung, vậy nên thời gian này Bác sĩ rất bận. Không thể nấu cháo điện thoại, nói chuyện thôi cũng khó khăn, chưa nói gì đến nhắn tin “em nhớ anh” “ngoan, anh cũng nhớ em” như những cặp đôi khác. Sau vài lần…
“Anh đang làm gì đấy?”
Hơn ba tiếng sau.
“Anh mới làm phẫu thuật xong.”
“…=_=.” Và thế là tôi không bao giờ nhắn những cái tin kiểu vậy nữa.
Ngày đầu tiên của tháng mười một, tôi đang vùi đầu trong đống atlas cấu tạo thì nhận được điện thoại của anh, “Anh đến trường em rồi, em đang ở đâu?”, tôi quay sang hỏi Tiểu Thảo, “Bae, hôm nay là thứ mấy?”
Tiểu Thảo ngơ ngác lắc đầu.
“Thứ sáu.” Cố Ngụy trả lời. Mặt tôi thoắt đỏ.
Tiểu Thảo đi cùng, vì rất nhiều nguyên nhân nên chưa được gặp Cố Ngụy, con bé rất tò mò. Sau khi nhìn anh, biểu cảm của nó rất kì lạ: “Bây giờ bác sĩ nào cũng thế nào hả?” Định nghĩa của nó về bác sĩ vẫn còn dừng lại ở giai đoạn sáu tuổi “hung dữ, mặc kệ tớ khóc to thế nào vẫn cầm kim tiêm xông lên”. Chẳng trách nhìn bác sĩ thư sinh thế này nó không chấp nhận được.
“Không, tao chọn người siêu siêu hiền.”
“Ồ.” Tiểu Thảo gật đầu, “Bác sĩ, thời tiết này nên ăn gì?”
Cố Ngụy: “Ăn gì cũng được.”
Vậy nên tôi đành xung phong dẫn đầu, đi vào một quán lẩu (tôi cũng không hiểu mình nghĩ gì).
Một tiếng sau, nước mắt ròng ròng.
Em gái Tứ Xuyên coi tương ớt như đồ ăn…
Cố Ngụy, tháo kính, mắt cũng long lanh nước, lau mồ hôi cho tôi qua nồi lẩu bốc hơi nghi ngút.
Tiểu Thảo: “Tao cứ tưởng tao là bóng đèn, giờ mới biết, hoá ra còn có nhiều thứ khác cũng đủ sáng mù cả mắt.”
Sau khi no say, vì Cố Ngụy đề nghị “ăn no xong không nên hoạt động đầu óc, có hại cho dạ dày”, Tiểu Thảo quyết định dạo vườn trường.
Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, ba người vừa tản bộ vừa tán gẫu câu được câu chăng. Lúc ngang qua hội trường, gặp mấy anh khóa trên đi lại bắt chuyện. Tiểu Thảo đứng bên chép miệng thở dài: “XXX thua cũng phải, cũng phải.”
Tôi còn chưa hiểu gì, Cố Ngụy đã mỉm cười.
Khi về ký túc xá, Tiểu Thảo nhìn tôi: “A Hiệu, mày không biết lúc XXX nhìn thấy Bác sĩ, mắt trợn tròn như quả bóng à?”
“?”
“Tổn thương, tổn thương quá.”
Và rồi, hình như tôi đã nhận ra điều gì đó…
Thảo nào lúc đi Cố Ngụy cười rõ bí hiểm!
“Nhưng mà Bác sĩ nhà mày phong độ thật.” Tiểu Thảo gật gù, “Tao mà là anh ấy, chắc toi từ lâu rồi.”
Cả tháng mười hai chỉ xoay quanh một chủ đề, đêm nhạc mừng năm mới. Nói chuyện trong ký túc xá rất bất tiện nên tôi thường gọi cho Bác sĩ trên đường đi tập về.
“Nào nào, cho anh cảm nhận gió mùa đông của ĐH X nhé!”
“…”
“Thế nào?”
“Anh không lạnh, nhưng em lạnh.”
“Á, Bác sĩ~~~~”
Cho dù sau này có rất nhiều tối bên nhau nhưng đó vẫn luôn là quãng thời gian ngọt ngào nhất, ấm áp nhất trong ký ức của tôi. Khăn quàng dày cộp che tiếng gió, điện thoại sát bên tai, hai người rủ rỉ, thì thầm chuyện trên trời dưới biển, sao mà vui vẻ nhẹ nhàng, giống như anh đang ở ngay đây, ngay bên cạnh mình lúc này.
—–
Bác sĩ: (cười)
(>_< anh đừng phóng điện lung tung nữa)