Chương 14: Hiểu

Ngày 30 tháng 6 năm 2009

Sau một tháng uống thuốc Đông y, trông thầy Lâm khá lên nhiều, tăng thêm vài cân.

Hôm nay, từ bệnh viện về, mẹ vừa vào nhà đã vội vàng đi nấu canh, dặn tôi gọi đến bệnh viện thông báo chỉ tiêu. Gọi vào số máy trực ban.

“A lô, khoa ngoại dạ dày xin nghe.” Giọng nam trung quen thuộc.

“Chào bác sĩ, em là Lâm Chi Hiệu.”

Hai người trao đổi một lát, đến khi gần cúp máy, Bác sĩ mới lơ đãng nói, “À, có kết quả thi rồi, Đỗ Văn Tuấn thừa 19 điểm.”

“Được đấy, gửi lời chúc mừng của em đến thằng bé.”

“Anh sẽ chuyển lời. Tạm biệt.” Nhẹ nhàng tắt máy.

—–

Ngày 4 tháng 7 năm 2009

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành một phần của hàng ngũ thất nghiệp. Trước kia mẹ vẫn tưởng tôi thi nghiên cứu sinh liên quan đến chuyên ngành chính quy, cuối cùng sự việc bại lộ khi giấy thông báo hạ cánh xuống nhà. Mẹ không thích ngành địa chất nên bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, tôi nhận lời năn nỉ của Tam Tam, đến nấu cơm cho nó, con bé mới vinh quang trở thành một kỹ sư của thành phố X.

Tối, sau khi tắm xong, hai đứa đang làm tổ trên giường thì trí tò mò của Tam Tam trỗi dậy: “Hiệu, mày có vui không?”

“Có chứ.”

“Như một người đang yêu đơn phương?”

“…”

“Thế mày với bác sĩ Cố như nào rồi? Giấu giấu cái gì mà giấu? Tao thèm vào lấy điện thoại của mày ấy.”

Tôi nhìn lên trần nhà: “Quan hệ bác sĩ – người nhà bệnh nhân như bình thường chứ sao.”

“Sau đó thì sao?”

“?”

“Sau đó, không có sau đó à? Trời ơi bạn tôi!” Tam Tam vùng dậy, “Đừng bảo tao mày thích ai thì cứ để đó ngắm cho vui mắt nhé.”

“Ờ… Không thì sao?”

“Tìm mọi cách để tấn công chứ trăng sao cái gì.”

Lúc trước tôi nào có nghĩ gì nhiều. Chỉ đơn thuần cảm thấy được nhìn anh là vui rồi, những chuyện khác ư, không có.

“Yêu, là khát vọng mãnh liệt muốn được ở bên người đó, bên nhau trọn đời đến đầu bạc răng long.” Tam Tam nhìn tôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Chứ thích của mày có khác gì thích một bức tranh, một bình hoa không?”

“Ờm…”

Bỗng Tam Tam nghi ngờ: “Bác sĩ kia có ý gì với mày không?”

Tôi lắc đầu rất nghiêm túc: “Không.” (khá chắc chắn)

“Ấy ấy, con gái người ta xinh xắn như thế này, anh ta có phải hoà thượng đâu.”

“Ở bệnh viện thiếu gì con gái, mày làm như anh ấy rảnh không có việc gì làm gì chỉ ngồi phát tình à… Với lại, mới quen được một thời gian.”

“Mày chưa nghe câu nhất kiến chung tình nhị kiến khuynh tâm à? Thời gian không phải là vấn đề, hợp mắt là được. Nào nào, kể chuyện giữa hai người đi tao kiểm duyệt cho.”

Tam Tam ngồi nghe tôi nói hai mươi phút như ngồi thiền, cuối cùng gõ đầu tôi một cái: “Cái đồ mặt học sinh tâm hồn phụ huynh!”

Sau hai đêm được Tam Tam khai sáng, tôi đã học được hai vấn đề cơ bản: Một, Bác sĩ là đàn ông, không phải hoa sen, không chỉ để nhìn, mà còn phải vấy bùn. Thứ hai, có lẽ anh ấy cũng hơi hơi có ý với tôi.

Sau khi nhận thức được hai điều này, con đường phía trước tuy còn mịt mù xa xôi nhưng ít nhất vẫn đủ để thấy lối.

—–

Ngày 21 tháng 7 năm 2009

Sau 50 ngày, quay lại bệnh viện, lúc tôi đưa bánh nếp xanh của bà ngoại cho Tiểu Vũ, con bé cười vang vọng cả hành lang, bị y tá trưởng xách đi…

Lần này ở phòng hai người, giường bên là một bác bộ đội đã xuất ngũ, vừa bỏ máy theo dõi, người chăm sóc là con trai của ông. Sáu giờ tối, rửa bát xong quay lại phòng bệnh, tôi thấy bác giường bên nằm trong lòng con trai, chân giật liên tục.

“Phiền cô gọi bác sĩ hộ chúng tôi với.” Có ông bố cao to nằm trong lòng, anh ta không ra ngoài được.

Tôi chạy vào quầy trực y tá: “Chủ nhiệm F đâu?” Hôm nay ông ấy trực ban.

Y tá trực ban: “Hình như ở trong phòng trực á, chị vào thử xem.”

Cửa phòng trực không khoá, tôi gõ nhẹ một tiếng đã he hé mở, đang định lên tiếng gọi thì thấy ở góc tủ quần áo có một cô gái trẻ mặc đồng phục y tá đang nằm trong lòng một người mặc blouse trắng, tay ôm lấy cổ người nọ. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi vẫn nhớ chiếc đồng hồ ông ta đeo trên tay, một tiếng trước đã từng xuất hiện trong phòng bệnh – “Đêm nay tôi trực ban.”

Tôi giật mình lùi về phía sau hai bước, trong đầu chỉ có một câu: shit, đến chuyện này mình cũng gặp phải.

Tôi vội vàng quay lại thấy Bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng làm việc, vô thức đi một bước về phía anh.

Sau này bác sĩ bảo, nhìn mặt em lúc ấy rất khó coi. Anh nhìn cửa phòng trực ban sau lưng tôi, lại nhìn hành lang rồi kéo tay tôi vào phòng làm việc: “Nhìn thấy em chưa?”

Tôi lập tức lắc đầu.

Tôi còn đang thở, anh bỗng cúi đầu, lật lật bệnh án bên cạnh: “Những hiện tượng này cũng có nhưng các chỉ tiêu không có vấn đề lớn, chú ý thêm là được…”

Tôi nhướng mày, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân lại gần, nhìn sườn mặt của Bác sĩ, tôi lấy giọng: “Vâng, cảm ơn bác sĩ Cố.”

“Không có gì.”

“Tiểu Cố à, sao muộn thế này rồi còn chưa về?”

Bác sĩ nhìn thoáng qua tôi, bình tĩnh bảo: “Đang trên đường về mới nhận ra quên điện thoại.”

Tôi quay lại cười: “Chào chủ nhiệm F.”

Người kia gật gật đầu: “Về sớm nghỉ ngơi đi.” Rồi quay ra ngoài.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, lúng túng quay lại. Bác sĩ không có biểu cảm gì, nói rất khẽ: “Sau này đừng tuỳ tiện vào phòng trực ban.”

Tôi gật đầu: “Em hỏi phòng y tá rồi mới sang. Giường bên cạnh có người bị co giật.”

Bác sĩ ra ngoài, lúc đi qua phòng ý tá còn nhìn một chút. Trước khi tôi vào phòng, anh nói nhỏ: “Lần sau để y tá đi tìm.”

Tôi lẩm bẩm trong lòng: Thì ra y tá cũng rất hóng hớt, hơn nữa còn mượn tai người khác để hóng.

—–

Bác sĩ: Sao chuyện gì em cũng gặp được thế?

(Đen thôi đỏ quên đi. Mà sao hôm ấy anh về muộn thế?”

Bác sĩ: Chúa bảo anh ở lại cứu em.

error: Content is protected !!