Rốt đời Minh tại đất Thanh Châu, Diễn Châu, cào cào sanh ra nhiều lắm, lần lần qua Đất Nghi. Quan huyện sở tại lấy làm lo sợ, nằm ngoài nhà khách mơ màng thấy Liễu tú tài đội mão cao, mặc áo xanh, hình thù phốp pháp tới viếng, xưng mình có phép trừ cào cào.
Ông huyện hỏi phép gì? Liễu tú tài nói sáng ngày bên đàng tây nam có người đờn bà cỡi con lừa cái lớn bụng, thì là thần cào cào, ông phải xin đờn bà ấy cứu thì khỏi. Quan huyện lấy làm lạ, sáng ngày sắm lễ vật ra phía nam chực một hồi, quả có một người đờn bà bối tóc cao, mặc áo vải rộng cỡi lừa xăm xăm qua bên bắc.
Quan huyện thắp nhang rót rượu đón lạy bên đàng, nắm lừa không cho đi. Người đờn bà hỏi muốn làm gì? Quan huyện năn nĩ nói: “Huyện hạt tôi chẳng bao lớn, xin bà làm phước cứu cho khỏi miệng cào cào.”
Người đờn bà nói: “Tệ dữ chưa! Liễu tú tài nhạy miệng, lậu cơ quan rồi, để ta bắt hắn chịu, không hại tới lúa má thì thôi.”
Đờn bà ấy uống hết ba chén rượu rồi biến mất. Sau cào cào qua huyện bay tối trời, song có ý tránh ruộng lúa, cứ đậu theo mấy cây liễu; qua đâu liễu sạch lá còn cây không, mới biết tú tài là thần cây liễu.
Có kẻ bàn nói là tại ông huyện có lòng lo cho dân, mơ tưởng ra như vậy.