Hai anh em thằng Mít chia gia tài giành lộn với nhau, đi mời xã trưởng phân xử. Chú xã cũng biết một hai câu chữ, tới tại nhà hỏi hai an hem bất bình với nhau làm sao?
Người anh nói em tham, chia nhiều mà còn chê ít; người em nói anh muốn giành lấy một mình.
Chú xã nói cả hai an hem không biết điều, trong sách có nói: Chẳng lẽ coi tiền của hơn anh em, sao không biết xét mà đi giành xé với nhau cho mất sự thuận hòa trong gia đạo, lại làm cho mất thói lịch sự trong xóm làng; vả lại lời tục có nói rằng: đống trấu nhà chẳng để cho gà người bươi. Hai anh em phải tính cho êm với nhau thì là hơn.
Hai an hem nghe nói bèn an lòng chia chác với nhau xong xuôi.
Cách ít ngày tới việc chú Xã, người em chú Xã cũng lấy sự chú Xã tham muốn giành phần nhiều, mà đi kiện tới tổng. Hai anh em chú Xã lại so đo hơn thiệt ngày ngà với nhau quá hơn hai anh em thằng Mít.
Hai anh em thằng Mít hay đặng mới đi hỏi chú Xã: Chớ sao ngày trước nhằm việc với tôi, thì cậu trưng sách vở mà giải hòa, nay tới việc cậu, coi ý cậu so đo ngầy ngà quá với tôi, vậy thì tình cốt nhục cùng phép lịch sự cậu ở đâu?
Tên Xã nói: Ngày trước là việc các chú, gia tài cũng là của các chú, các chú hơn thua với nhau chẳng động gì đến tôi, cho nên tôi nói phải; chớ việc bây giờ là việc anh em tôi, gia tài cũng của anh em tôi, tôi không nói thì đau lòng, tức mình tôi phải nói; huống chi xử việc có kinh có quyền, ngày trước việc các chú là chánh kinh, ngày nay việc với tôi là tùng quyền, có khi dùng sách có khi bỏ sách.