Bữa kia sói và chồn rủ nhau đi câu. Sói nói với chồn rằng: “Nề, đứa nào đem giỏ theo, rồi kéo cá về? Mầy hay là tao?”
Chồn rằng: “Đuôi anh chắc, thôi anh lãnh chuyện ấy.”
Sói chịu, Vậy chồn lấy dây chắc, cột giỏ vào đuôi sói, rồi đi câu với nhau.
Bữa đó câu trúng quá, được cho một giỏ đầy cóng: sói kéo đi một đỗi, vụt dứt đuôi phứt. Ôi! Cha chả là đau.
Sói giận nói với chồn rằng: “Mầy gạt tao hử, thôi, để tao nhai xương mầy cho rồi.”
Chồn năn nỉ rằng: “Ăn tôi làm chi tôi nghiệp, anh? Anh theo tôi vô nhà chú thợ rèn gần đây, tôi mướn chú rèn cái đuôi anh chắc lại như thường, cho anh coi: mà có khi chắc hơn trước, không gãy, không đứt nữa.”
Sói nghe lời vô nhà chú thợ rèn: chú thợ thổi lửa nướng một miếng sắt đỏ, rồi đắp vô đuôi anh ta, nóng quá anh ta vụt chạy sải, la lối inh ỏi.
Chồn cũng chạy theo, gặp sói đang ngồi một bên đàn. Sói thấy mặt chồn, thì phát nổi gan, mà nói rằng: “Chuyến này tao ăn mầy đi cho rồi, chớ không dung nữa.”
Chồn rằng: “Anh cụt ơi, chơi chút vậy, mà anh oán chi, anh? Thịt tôi nó dai nhách, anh ăn mỗi răng, chẳng ích lối gì; chi bằng anh chịu khó theo tôi đây, nay mình trúng to: tôi biết có nhà kia có thịt dòi ngon quá đi: để mình đi ăn cắp ăn chơi cho sướng bụng.”
Sói ta nghe nói thịt dòi, nhiểu nước miếng, đi theo chồn. Tới nơi, đỡ chồn lên treo lấy mấy khúc dồi đem ra ngoài bụi.
Bây giờ chồn bày mưu rằng: “Ở đây không xong, sợ mấy đứa khác đánh hơi để dàng, thì ta không ăn được mấy miếng; thôi mình kiếm cây nào cao, leo lên để trển, rồi mình ăn với nhau cho vững bụng.”
Sói nghe bày liền chịu. Vậy chồn đem mấy khúc dồi trên chảng hai cây đầu cao, rồi ngồi ăn một mình.
Sói trèo lên không được, mới nói rằng: “Thôi, thì mầy ăn phần của mầy, còn phần của tao thì quăng xuống cho tao với chớ.”
Chồn ném xuống một hai miếng vụn mà rằng: “Ừ đây, cho mầy ít miếng đây, Cụt.”
Sói giận nói rằng: “Tao mà bắt được mầy, thì tao nhai đi, thịt mầy có cứng bằng vỏ cây, tao cũng nuốt không dung.”
Nó liền la hét dậy rừng, mấy con chó sói khác nghe chạy tới nhiều lắm, anh cụt ta mới học lại cái chuyện con chồn ăn ở bất nhơn với mình. Mầy con kia nghe nói thì thương xót quyết hại chồn mà báo cừu giùm cho anh ra.
Vậy bọn nó bày thế mà bắt chồn; nó tính con nầy leo lên vai con kia, chồng tiếp lên luôn, dựa theo cây cho tới con chồn; nó bắt cụt ta chịu gốc, rồi nhảy trên vai nhau mà lên lần lần.
Khi gần tới, thì chồn la: “Bớ chú thợ rèn, đem miếng sắt đỏ đây mà sửa đuôi anh cụt một chút!”
Cụt ta nghe tên thợ rèn, nhớ trực bữa hỗm, hoảng hồn vụt chạy, mấy con kia nhào xuống lục cục, giận quá rượt theo anh cụt bắt giặn họng chết. Chồn thấy vậy tức cười ngồi ăn cho hết dồi, rồi xuống đi mất.
Mạnh sức mà thua mưu người yếu là sự cũng thường thấy.