Cái nhà kia hay nuôi gà nuôi vịt bán, mà bị chồn nó phá, nó ăn hết nhiều lắm. Gài bẫy, đánh nó hoài mà cũng không trừ nó cho lại được.
Anh kia nghe vậy, tính gạt ăn của nó một bữa chơi. Nên tới nói: “Nghe nói chồn nó phá gà phá vịt đây nhiều lắm. Có muốn trừ, thì tôi trừ cho.”
Chủ nhà nghe chịu liền. Vậy thầy mới biểu: “Đâm một con nhỏ, đậu cà ra làm nhân, cho đầy một thúng cái, đến mai tối đến, tôi làm phép cho một bữa thì hết.”
Thầy xách chiết tới, lấy bột, lấy đậu, đem ra nắm chồn, chồn nhỏ, để nơi ghế. Lại nắm một con lớn hơn hết để giữa.
Rồi đứng dậy, biểu vợ chủ nhà ra lạy. Thầy đứng vòng tay đọc: “Chồn đèn, chồn cáo, láo đáo ăn gà, tao chẳng có tha, tao tra vào chiết.”
Nói vừa rồi, bắt chồn bột bỏ vào chiết, bẻ lia nhơ vô túi. Con mẹ nọ thấy việc tiếc, thấy thầy lấy đã nhiều quá, thì nóng ruột, thì lồm cồm trỗi dậy, và lại và la chồn nào, chồn nầy, tôi cũng lấy một chồn. Rồi ôm con chồn lớn chạy vô mất.