Lần khác con thỏ đi chơi, gặp con voi đang rầu rĩ bần xừ, mới lại mới hỏi vì làm sao mà làm bộ buồn bực làm vậy? thì con voi nói: “Bữa hổm con cọp gặp biểu tôi ngày kia tháng nọ tời chỗ nó nộp mình cho nó ăn thịt, mà nay đã gần tới kỳ, không biết liệu làm sao.”
Thỏ thấy tôi nghiệp thì nói: “Thôi để tôi tính giùm mà cứu cho, cho nó khỏi ăn thịt; hễ tới ngày thì lại rước tôi, tôi đi với, tôi làm phước cứu cho.”
Đến ngày đi nộp mình, thì voi đi tới rước thỏ, cỡi trên lưng mà đem tới chỗ hẹn. Thỏ dặn voi: “Cứ nằm đó không nói gì hết, để mặc tôi.”
Dặn dò xong rồi. Cọp đâu vừa tới. Thỏ ngó thấy cọp đến, thì nhảy ra trước đầu, táp một miếng, và táp và nói: “Không có con chi vừa.” Nhảy đàng sau, nhảy bên này bên kia cũng nói làm vậy. Rồi ngó quanh ngó quất thấy cọp lại: “Ờ ờ, có cọp đây, thịt ngon hơn thịt voi.”
Cọp nghe nói thất kinh, không hiểu đặng con gì nhỏ nhỏ mà dữ lắm vậy, vật voi xuống mà ăn, lại đòi còn ăn tới thịt cọp nữa. Nên nhảy trái ra chạy miết dài một thể.
Bầy khỉ thấy cọp chạy, thì kêu hỏi: “Việc gì mà chạy hung làm vậy.”
Thì cọp nói: “Úy đừng hỏi: Cái con chi nhỏ thó, mà nó vật voi nó ăn: nó thấy tôi nó nói: Ờ thịt cọp ăn ngon hơn thịt voi. Tôi sợ tôi chạy.”
“Anh dắt mấy tôi tới đó coi cho biết.”
Cọp nói: “Tao mạnh lại lẹ chơn, có sao tao chạy được, mà bây đến chừng làm vậy, mà chạy sao khỏi? “
Khỉ nói: “Không hề gì, để mấy tôi bức dây cột xâu lại với nhau rồi cột vào mình anh, rủi có làm sao, anh chạy anh kéo đùa với tôi theo, có hề gì.”