Con thỏ ở nhằm chổ đồng khô cỏ cháy, không có cỏ rác mà ăn cho no, tính qua sông, đi sang xứ khác thì nói với con cù rằng: “Anh chịu khó chở tôi qua bên kia sông,”
Cù hỏi: “Cái lưng tôi vậy ngồi có êm, có tốt không?”
Thỏ nói: “Còn nói chi nữa, đã láng thì chớ, mà lại mát nữa.”
Con cù chở qua tới bờ; nó lên rồi nó lại nói: “Cực chẳng đã tao mới ngồi trên lưng mầy mà thôi: tanh hôi dơ dáy quá; chị ở đâu mà đem mà gả cho uổng.”
Nói vậy rồi bỏ đi đi. Lên bờ, thấy cảnh mới vui vẻ xinh tốt, đi lần vô mọi khoai người ta mà ăn. Chủ vườn giận gài bẫy đánh. Thỏ quen chừng qua bữa sau cũng tới ăn đó ăn, mắc bẫy.
Người ta bắt được đem về, lấy cái nôm chụp lại để gần một bên cái chậu cá. Mà trong nhà bữa ấy tính làm việc chi đó, nghe nói: hai con cá với con thỏ thì đủ dọn.
Con thỏ nói với hai con cá rằng: “Hai anh biết, họ tính làm thịt ta đó. Mà hai anh có muốn ra cho khỏi hay không?”
Cá nói: “Làm sao không muốn. muốn lắm mà không được chớ.”
“Vậy thì làm vầy: hai anh nghe lời tôi thì xong: Cắn đuôi nhau mà vùng cho mạnh cho sạt bể hai cái chậu ra, thì lóc mà xuống hồ thì thôi: họ bắt không đặng đâu.”
Hai con cá nghe lời ra sức vùng bể chậu đi. Thỏ cao mưu kêu: “Bớ ông chủ, cá đi cà. Trong nhà lật đật chạy ra xách nôm theo mà chụp cá. Thỏ vùng chạy vụt đi mất. Đã cứu cá mà lại cứu đặng mình.