Ông kia cả đời vẫn hà tiện rít róng, tiện tặn, không dám ăn dám mặc, bo bo giữ của hoài. Xán bịnh xuống, tính thể cầm không đậu, mới kêu ba đứa con vào trối trăn mọi sự.
Hỏi người con thứ tư: “Cha chết rồi, con tính chôn cất làm sao, cho khỏi tốn kém?”
Thì nó nói: “Mua một chiếc đệm rách bỏ xác vác đi, đào lỗ dập lại, thì khỏi tốn cơm tốn tiền.”
Mới hỏi đến người con thứ ba, thì con thứ ba nói: “Cha một mai có nhắm mắt lại rồi thì rinh mà chuồi xuống sông thì xong.”
Cha cũng chưa ưng bụng: “vậy cũng chưa hay mấy, vì phải mất công mà vô ích.”
Mới kêu con trưởng nam đầu lòng ra hỏi: “Trẻ em nó tính vậy đó mà như con, con tính làm sao?”
Vậy con thứ hai mới thưa với cha rằng: “Cha mạng một đi rồi, thì con chất lửa thui cái xác đi, lấy tro làm phân trồng hành, bán có lợi.”
Cha nghe nói ưng ý mới chịu, mà lại khen: “Con thiệt giống ý cha. Tính vậy là phải lắm.”
Hà tiện làm sao đến đỗi đã gần chết hòng lìa bỏ mọi sự, mà hãy còn so hơn tính thiệt, tính lợi tính hại!