Trong Rạch giá, Gò Quao cọp nhiều quá chừng, lỉnh nghĩnh trong rừng như chó vậy; hai bên bờ sông đầy những dừa nước, còn trên bờ thì rừng tràm, chỗ người ta đi ăn ong. Bữa kia có hai người đi chống xuồng đi bẻ dừa nước non mà ăn, thế chuối chát. Người ở trước mũi, thì ở xứ khác tới đi buôn, lâu nay chưa biết cọp ra làm sao; còn người sau lái, là người cố cựu đó.
Ghé xuồng vào bụi dừa rậm, chẳng hay có con cọp đi đâu, mắt kẹt cái đuôi ở trong bẹ dừa giựt không ra, ngồi đó, chịu phép.
Anh trước mũi bước lên đốn dừa, thấy vàng khè, mừng tưởng là con chồn cáo, chạy nắm đuôi kéo. Tay thì kéo, miệng thì la: “Lại tiếp, anh, tôi đã nắm được đuôi con chồn cáo lớn dữ lắm.”
Anh kia lật đật chạy lên, thấy cọp dội lại: “Huỷ! Cọp đó, anh; không phải chồn đâu.” Rồi sợ xô xuống đi.
Anh kia ở đó, không biết liệu làm sao, buông nó ra, thì ngoái, nó chụp mình, mới cứ trì hoài đó. Con cọp thì đau giựt giựt mãi, mà không ra.
Một hồi lâu cọp cũng mệt, mà người cũng mệt mỏi tay quá vùng buông phứt. Con cọp giựt được, nhảy ào cong lưng chạy miết về rừng.