Mikhail tự cười một mình. Để cho cô cảm thấy an toàn – ông không mất thứ gì. Không đời nào cô rời khỏi nhà của ông khi những ké ám sát kia đang ngụ tại nhà nghỉ cô đang ở. Để giữ cho tâm trí không nghĩ tới hình ảnh cô trần trụi dưới làn nước vòi tắm, ông tập trung vào các biểu hiện cảm xúc của cô trước khi ông ép buộc cô rời khỏi phòng ăn nhà nghỉ.
Cái gì đã khiến cô đau khổ tột độ vào đêm đó? Cô thật sự bịnh, đầu cô như nổ tung. Cô nghĩ phản ứng của cô là do cơn giận của ông, nhưng ông bị chọc giận là vì cô đau khổ. Ông đã cảm thấy điều đó trước rằng kẻ ngu ngốc đó đã bặt bàn tay không sạch sẽ lên cô.
Mikhail liên kết tâm trí với cô vì ông phải làm vậy. Ông tìm thấy điều mình mong đợi, nước mặt và sự bối rối. Cơ thể cô đang thay đổi, đã thay đổi, với máu của ông chảy trong huyết quản cô. Truyền thuyết nói rằng loài người và người Carpathian sẽ trao đổi máu ba lần để biến đổi. Máu mà ông cho cô từ cái ly không tính, vì cô không lấy nó trực tiếp từ cơ thể ông. Ông đã không cố ý biến đổi cô, mạo hiểm để cô trở thành ma ca rồng điên loạn. Đúng như vậy, ông đã đi quá giới hạn một cách nguy hiểm. Ông biết ông sẽ không bao giờ có thể kháng cự được nữa – lần cuối cùng. Chuyện đó sẽ phải kéo dài vĩnh viễn.
Raven nghe thấy lời ông, tất cả sự thật, nhưng ông biết cô không rõ ràng thực tế. Cô nghe những lời thì thầm từ những căn phòng khác trong nhà nghỉ, biết khi nào con ong vào phòng ăn ở tầng trệt. Mặt trời sẽ làm đau mắt cô, và cô sẽ dễ dàng bị bỏng. Các loài thú sẽ phơi bày bí mật với cô.
Hầu hết các loại thức ăn sẽ làm cô muốn bịnh. Nhưng như bọn họ, cô sẽ cần có ông gần gũi, cần liên kết tâm trí với ông, cảm nhận cơ thể ông, cháy bỏng vì ông. Cô đã cảm nhận được sức hút giữa hai tâm hồn họ, đang cố gắng trở nên trọn vẹn, và cô đang chống lại nó theo cách duy nhất mà cô biết – chiến đấu để giải thoát bản thân khỏi ông, chiến đấu để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với cô.
Raven dựa người lên vách kính phòng tắm. Cô biết cô không thể ẩn mình trong phòng tắm như đứa trẻ chạy trốn, nhưng ông quá mạnh mẽ, quá hấp dẫn. Cô muốn làm dịu những đường nét căng thẳng quanh miệng ông, muốn an ủi ông, tranh cãi với ông, nghe tiếng ông cười. Cô vẫn còn yếu ớt một cách kỳ lạ, hơi chóng mặt.
“Thôi nào, bé con.” Giọng Mikhail như đang mơn trớn cô trong sự dịu dàng mềm mại. Ông vói tay vào trong buồng tắm kiếng, tắt vòi nước. trói cổ tay và đẩy cô từ nơi an toàn đến vách kính lớn. Khi cô rùng mình, ông lấy khăn tắm bao bọc quanh thân hình mảnh khảnh của cô.
Raven vắt khô mái tóc dài, toàn thân cô ấy đỏ bừng. Mikhail rất thoải mái, không để tâm chuyện mình đang khỏa thân. Có điều gì đó hoang dã và tuyệt vời trong sức mạnh thô sơ của ông, cách ông thản nhiên chấp nhận nó. Ông xoa người cô bằng cái khăn tắm lớn, chà xát da cô cho tới khi cô ấm áp và hồng hào. Cái khăn tắm lau nhẹ lên núm vú nhạy cảm, nán lại ở mông tròn trịa và ấn vào nếp nhăn ở hông cô.
Mặc dầu quyết tâm, cơ thể cô trở nên sống động dưới sự chăm sóc của ông. Mikhail khum khum gương mặt cô, cúi xuống lướt miệng lên bờ môi cô, nhẹ nhàng, quyến rũ. “Trở lại giường đi,” ông thì thầm trên đôi môi mềm mãi của cô, lưỡi ông nếm lên lớp sa tanh khi ông dẫn cô trở lại giường.
“Mikhail,” cô phản đối nhẹ nhàng, nín thở.
Ông kéo cổ tay cô, mát cân bằng vậy nên cả người cô dựa vào ông. Cơ thể cô tan chảy trong tay ông, bộ ngực mềm mại ép lên cơ bắp săn chắc của ông, bằng chứng khao khát của ông đang đè lên vùng bụng phẳng lỳ của cô. Đùi ông như hai cây cột mạnh mẽ gắn chặt với cô. “Tôi sẽ yêu em suốt đêm, Raven,” ông ậm ừ quyến rũ trên cổ họng cô. Tay ông di chuyển trên cơ thể cô, để lại những ngọn lửa vừa bừng lên. “Đêm nào tôi cũng muốn yêu em.”
“Có vấn đề gì à? Bây giờ là bình minh.” Tay cô có ý thức riêng, những ngón tay đang tìm kiếm từng cơ bắp của ông, vuốt ve qua nơi nam tính cứng rắn của ông, khám phá theo ý mình muốn.
“Vậy tôi sẽ dùng cả ngày để làm tình với em.” Ông thì thầm những lời tình tứ trên môi cô, cúi xuống gần hơn để nhấm nháp khóe môi dưới của cô. “Tôi cần em ở cùng tôi, Raven. Em xua đuổi bóng tối và mang ánh sáng làm nhẹ đi gánh nặng khủng khiếp đang đe dọa nhấn chìm tôi.”
Cô lướt những ngón tay qua khóe môi khắn nghiệt của ông. “Cái này là chiếm hữu, hay là tình yêu?” Cô cúi đầu ấn miệng mình vào hõm xương ức của ông, trượt lưỡi mình trên làn da siêu nhạy cảm phía trên tim ông. Không có dấu vết, không có thẹo, nhưng lưỡi cô quét theo chính xác vết thương trước đây của ông, nơi ông đã ép cô uống máu của mình. Cô đã hòa nhập với ông, đọc được tâm trí, những tưởng tượng gợi tình và mong muốn biến chúng thành hiện thực.
Ruột ông thắt lại, cơ thể ông phản ứng dữ dội. Raven cười khi cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng ép sát da cô. Cô không hề có chút ức chế nào khi nằm xuống bên cạnh ông, chỉ có khao khát mạnh mẽ cùng ông. “Trả lời em, Mikhail – sự thật.” Những ngón tay cô lướt qua đỉnh đầu trơn mượt, cuộn tròn quanh phần thân đã trở nên to lớn mạnh mẽ làm cơ thể ông càng thêm ham muốn dữ dội. Cô đang đùa với lửa, nhưng ông không đủ mạnh mẽ để ngăn cản cô, ông không muốn cản cô.
Tay ông luồn trong mái tóc cô, nắm chặt. “Cả hai,” ông trả lời giữa hơi thở hổn hển.
Ông nhắm mắt lại khi miệng cô di chuyển xuống vùng bụng phẳng lỳ, để lại một vệt nóng bỏng. Ở những nơi mà tay cô vừa vuốt ve, giờ là miệng cô, nóng ẩm, lần theo từng chút. Ông kéo cô gần hơn, thúc giục cô tới gần hơn. Miệng cô nhỏ hẹp và nóng bỏng và làm ông phát điên. Một tiếng gầm thấp thoát ra, quái vật bên trong ông rùng mình vì khoái cảm, thỏa mãn khao khát nguyên thủy.
Móng tay cô cào lên phần đùi to lớn và rắn rỏi như cột của ông, nhẹ nhàng, gợi tình, tạo ra tia lửa, quặn thắt trong ruột. Tâm trí ông mờ mịt, hòa hợp sâu hơn với cô, quầng sương đỏ của dục vọng và khao khát, tình yêu và ham muốn. Ông khao khát được vuốt ve, bàn tay cô, cái miệng mềm mãi của cô biến ông thành một ngọn lửa sống động cà rực rỡ.
Mikhail kéo cô lên, tay ông như niềng sắt, mặc dù ông cố gắng giảm nhẹ sức mạnh của mình. Miệng ông chiếm lấy cô, hòa nhịp, nhảy múa, quá nhiều ham muốn bên trong ông, cô bắt nhịp, áp sát hơn, cơ thể cô ép sát ông, cọ sát, làm nóng.
“Nói là em muốn tôi.” Miệng ông chuyển tới cổ họng cô, rồi khép lại ở đỉnh ngực đau nhức của cô. Mỗi lần ông vuốt ve đỉnh ngực là tạo ra dòng chất lỏng nóng bỏng từ bên trong cô, như đáp trả.
“Ông biết mà.” Cô ép ông vào, quấn một chân quanh chân ông.
Cô gần như không thể thở vì khao khát, vuốt ve ông để hòa hợp cùng nhau, thể xác và tâm trí, để cảm nhận cơ thể ông ở bên trong cô, chiếm đoạt như ý ông muốn, để cảm nhận miệng ông đang ở trên ngực mình, kéo cô xa hơn vào thế giới của ông.
“Tất cả mọi thứ,” ông nói khàn khàn, ngón tay thăm dò nơi chặt khít đó, vuốt ve nhẹ nhàng. “Làm tình theo cách cùa tôi.”
Cô cử động không thoải mái dưới bàn tay ông. “Được, Mikhail.” Cô điên cuống muốn được giải thoát và giải thoát cho ông nữa. Cô đang chìm đắm trong làm sương mù như lửa, không tách rời tình yêu khỏi ham muốn dục vọng hay đòi hỏi với nhu cầu. Cô như ngọn lửa, đau đớn, nhức nhối, cơ thể và tâm trí, ngay cả tâm hồn cũng bị dày vò, không biết những cảm xúc hoang dã phóng khoáng của ông ở chỗ nào và của cô là bắt đầu từ đâu.
Bằng sức mạnh của mình, Mikhail nâng cô lên dễ dàng, chậm rãi trượt cơ thể cô dọc theo cơ thể mình, xuống vùng bụng phẳng lỳ cho tới khi ép cô vào phần thân thể đang đói khát của ông. Sức nóng của cô đốt cháy ông, mời gọi. Tay Raven trượt quanh cổ ông, chân cô vòng quanh hông, mở rộng cho ông. Chậm rãi ông hạ cơ thể cô xuống ở bên trên thân ông, đâm sâu vào trong để cô bao bọc ông ở nơi chật hẹp, ẩm ướt và nóng bỏng. Ông rùng mình, nơi nào đó sâu bên trong cảm giác thỏa mãn, vừa như thiên đường vừa như địa ngục.
Móng tay cô bấm vào lưng ông. “Dừng lại, Mikhail. Ông quá lớn.” Cô có chút không thoải mái.
“Thư giãn, bé con. Chúng ta thuộc về nhau, cơ thể chúng ta dành cho nhau.” Ông trượt vào sâu hơn, bắt đầu chuyển động theo nhịp điệu ngắn, dài; tay ông vuốt ve xoa dịu.
Ông dịch vai để có thể nhìn thấy khuôn mặt cô, ông chiếm đoạt cô bằng những cú thúc sâu, chắc chắn đầy chiếm hữu. Không cần ý thức rõ ràng, những lời đó hình thành trong tâm trí ông. Te avio päläfertiilam – Em là bạn đời của tôi.
Ngôn ngữ cô xưa, những lời thề nguyền để kết nối họ với nhau, tâm hồn với tâm hồn, phát ra trước khi ông nghĩ tới, trước khi ông chặn chúng lại. Ông là đàn ông Carpathian, cơ thể ông chôn sâu trong thân thể người bạn đời của mình, da kề sát da. Cơn đói khát dữ dội chưa bao giờ ngừng và nhu cầu kết hợp họ lại cùng nhau mãi mãi đã nhấn chìm ông. Những lời nói tuôn ra từ tâm hồn anh ấy – thành tiếng – từ âm hồn ông đến tâm hồn cô.
“Éntölam kuulua, avio päläfertiilam – Tôi coi em là bạn đời của tôi. Ted kuuluak, kacad, kojed – Tôi thuộc về em,” ông thì thầm lời tuyên bố sắt đá. “Élidamet andam – Tôi trao mạng sống của mình cho em. Pesämet andam – Tôi bảo vệ em. Uskolfertiilamet andam – Tôi trung thành với em. Sívamet andam – Tôi trao em trái tim. Sielamet andam – Tôi trao em linh hồn. Ainamet andam – Tôi trao em cơ thể mình. Sívamet kuuluak kaik että a ted – Tôi muốn những thứ như vậy từ em. Ainaak olenszal sívambin – Tôi sẽ trân trọng em suốt đời. Te élidet ainaak pide minan – Mạng sống của em luôn đặt trước mạng tôi. Te avio päläfertiilam – Em là bạn đời của tôi. Ainaak sívamet jutta oleny – Em sẽ gắn bó với tôi mãi mãi, Ainaak terád vigyázak – Tôi luôn chăm sóc em.” Với những lời nói trang trọng đó, người đàn ông Carpathian đã ràng buộc người bạn đời thực sự mãi mãi. Một khi họ đã nói ra, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi ông.
Mikhail thật sự không có ý định ràng buộc cô với mình, nhưng mọi bản năng trong ông, mọi thứ của ông, thúc đẩy ông nói ra lời của tâm hồn để linh hồn họ hòa nhập thành một như nó nên là vậy. Ông cảm thấy những sợi chỉ đan họ vào nhau, tâm hồn tới tâm hồn như nó vốn là vậy. Trái tim họ cuối cùng cũng hòa nhịp, suy nghĩ cũng thành một.
Raven để những lời nói kỳ lạ và sức mạnh chiếm hữu dữ dội của ông làm mình bình tĩnh lại. Cơ thể cô dường như tan chảy quanh ông. Ông nâng họ cao hơn, cúi đầu phủ lên đỉnh ngực cô. vòng tay ôm hông nhỏ nhắn đầy sự chiếm hữu. Cô ngửa đầu ra sau, mái tóc dài quấn quanh họ, quét qua làn da trần làm da thịt càng thêm nóng bỏng. Cô cảm giác như thể mình đang ở nơi mình thuộc về. Cô cảm giác hoang dại và tự do. Như là một phần của ông, nửa kia của ông. Không có gì hơn được người đàn ông ham muốn cô. Người cần cô đến tuyệt vọng, người biết đến sự tồn tại cô dộc của kiểu người như cô.
Ông thúc vào mạnh hơn, sâu hơn, xoay người để có thể đặt nửa người cô lên góc giường. để ông có thể đưa họ càng lúc càng gần tới điểm đó. Ông cảm nhận được cơ thể cô run rẩy vì khoái cảm, xiết chặt. hút lấy ông, một lần, hai lần. Cô rên lên vì khoái cảm, cảm giác cơ thể hòa tan vào ông. Có quá nhiều khoái cảm, những đợt sóng dồn dập, hết lần này đến lần khác, cho đến khi Raven nghĩ cô không thể nào đứng lên được nữa.
Ông chậm rãi cúi mái đầu tóc đen xuống, cho cô thời gian để ngăn cản mình. Cơ thể ông vẫn chôn sâu vào cô, đôi mắt đen nhìn vào đôi mắt xanh của cô, bắt lấy từng khoảnh khắc cảm xúc. Mê hoặc, cầu xin, kháo khát sâu đậm. Raven cong người hướng về phía ông, ưỡn ngực lên mời gọi, dâng hiến cho cơn đói cháy bỏng của ông.
Tiếng gầm gừ nhẹ nhàng hài lòng của Mikhail vang lên trong cổ họng ông, khiến cảm giác phấn khích dâng trào trong máu cô. cơ thể ông càng hung hãn hơn, tay nâng nhẹ hông nhỏ cô lên để dễ dàng đi vào trong cô hơn. Cô cảm thấy môi ông lướt nhẹ trên ngực và trái tim cô. Lưỡi ông trượt trên da cô, lên dấu vết lúc trước, gợi tình và ấm áp. Ông thúc vào trong cô mạnh mẽ, lấp đầy cô, kéo căng cô ra. Ông cắn ngập răng vào bộ ngực mềm mại của cô.
Raven kêu thành tiếng khi hơi nóng thiêu đốt ngực cô. Cô ôm đầu Mikhail vào lòng, cảm nhận được cơn lốc cảm xúc đang ùa vào trong ông khi ngọn lửa càng lúc càng lớn, lớn hơn mãi, cho đến khi cô nghĩ rằng cả hai sẽ bốc cháy. Miệng ông chuyển trên da cô, vừa ngấu nghiến vừa chiếm lấy cô, nhấn chìm cả hai trong hoan lạc. Cảm giác đó không giống bất cứ thứ gì cô đã từng trải qua, gợi tình và cháy bỏng.
Cô có thể bản thân gào tên ông trong sung sướng, hoang dại, móng tay cắm sâu vào lưng ông. Cô có một khao khát nguyên thủy là dùng miệng mình tìm kiếm ngực ông. Họ cùng nhau nổ tung, tan rã, bay về phía mặt trời. Mikhail ngẩng đầu lên gầm gừ và cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Lần này ông rất cẩn thận. chỉ lấy vừa đủ cho việc trao đổi. Cơ thể ông vẫn còn chen chặt bên trong cô. Ông liếm nhanh để làm lành vết thương, chỉ còn là vết kim châm nhỏ xíu. Mikhail quan sát khuôn mặt cô. Nhợt nhạt, buồn ngủ. Ông ra lệnh, phần cơ thể cứng rắn và háo hức với ý nghĩ về việc mình đang làm.
Cơ thể cô vẫn nhấp nhô sống động, đón nhận những cú thúc dài đầy chiếm hữu của ông. Ông rạch một đường ngang ngực mình và ấn cái miệng mềm mại của cô lên làn da nóng bỏng của mình. Gần như xuất thần, cơ thể ông co giật gần như đau đớn. Con thú trong ông ngửa đầu ra sau và gầm lên vì khoái cảm, hài lòng, cơn đói khủng khiếp tạm thời được xoa dịu.
Bàn tay to lớn của ông ôm lấy gáy cô, ôm cô vào lòng, vuốt ve cổ họng cô, tận hưởng cảm giác được cô cho ăn. Đó là sự khêu gợi thuần túy, vẻ đẹp thuần khiết. Ông nói nhẹ nhàng, miễn cưỡng khi chắc rằng cô đã lấy đủ máu cho quá trình trao đổi, đủ bù vào phần ông đã lấy đi. Ông vuốt ve mái tóc dài đang che mặt cô.
Cô chớp mắt với ông, trán nhăn nhăn. “Ông lại làm vậy.” Cô tựa đầu mệt mỏi trên cái mền bông. “Hoặc là vậy, hoặc là tôi sẽ ngất xỉu mỗi lần chúng ta làm.” Có vị đồng thoang thoảng trong miệng cô.
Trước khi cô xác định đó là gì thì Mikhail đã hôn cô, lưỡi ông liếm dọc theo răng, tận sâu bên trong, thăm dò. khám phá. quấn quýt với lưỡi cô. Thật chậm rãi ông rời khỏi cơ thể cô, tay ông vuốt làn da mềm mại của cô.
“Tôi không thể di chuyển.” Cô thừa nhận với một nụ cười.
“Chúng ta sẽ chợp mắt một lát và đối mặt với thế giới sau,” ông đề nghị, giọng nói đầy ma thuật đen tối. Rất nhẹ nhàng, ông ôm cô vào lòng, đặt ngay ngắn trên giường và đắp mền. Đôi mi dày của cô bắt lấy và thu hút ánh nhìn mê hoặc của ông. Ngón tay ông vuốt ve cổ họng cô, lần xuống vùng trũng giữa hai bờ ngực. Cô vẫn còn rất nhạy cảm, ông có thể cảm nhận cô run rẩy dưới bàn tay âu yếm của mình, và nó làm máu ông nóng lên.
“Nếu em thực sự muốn ông yêu em thì em nên đưa ra nhiều thử thách hơn.” Cô vùi sâu hơn vào cái gối. “Tóc em rối bù rồi.”
Mikhail ngồi ở góc giường, nắm lấy mớ tóc nhung trong tay, và bắt đầu nhẹ nhàng đa những sợi tóc dày thành một bím tóc lỏng lẻo. “Nếu em đưa ra nhiều thử thách hơn, bé con, tim tôi sẽ không bao giờ có thể chịu nổi.” Giọng ông nghe có vẻ thích thú.
Mấy ngón tay cô vuốt nhẹ lên làn da trần ở đùi ông, nhưng cô vẫn không nâng hai hàng mi. Mikhail ngồi rất lâu ở góc giường, chỉ nhìn cô đang chìm vào giấc ngủ. Cô rất nhỏ nhắn, người thường, nhưng cô đã thay đổi cuộc đời ông vào đêm qua. Ông đã chiếm lấy cô, chiếm lấy cuộc đời cô. Ông đã không muốn nói những lời thề nguyền đó, ông cũng bị ép buộc giống như chính con mồi của ông khi họ để lộ cổ họng ra trước ông.
Cô có thể nói ông là kẻ xa lạ, nhưng họ đã ở trong ý nghĩ của nhau, chia sẻ chung cơ thể và dâng hiến mạng sống cho nhau. Sự trao đổi máu khi họ làm tình là xác nhận sau cùng cho cam kết. Mỗi người thực sự đã hiến dâng mạng sống của mình, thề sẽ từ bỏ sanh mạng mình để bảo vệ người kia. Đó là nghi lễ đẹp đẽ và gợi tình. Đó là sự hòa hợp ý nghĩ, trái tim, tâm hồn, thể xác … máu.
Người Carpathian bảo vệ nơi ngủ của họ riêng tư, kể cả với nhau. Họ rất dễ tổn thương lúc ngủ và trong lúc thống khổ vì ham muốn nhục dục. Quyết định nhận bạn đời không phải là hành động sáng suốt mà đó là theo bản năng, cơn đói và nhu cầu. Họ chỉ đơn giản là biết vậy. Họ nhận ra nửa kia của mình. Mikhail nhận ra Raven là của mình. Ông đã tranh đấu để thực hiện nghi lễ ràng buộc, nhưng bản năng loài thú trong ông đã vượt qua những cạm bẫy văn minh của mình. Ông đã kéo cô vào tới một nửa thế giới của mình, và ông chịu trách nhiệm toàn bộ hậu quả.
Ánh sáng bắt đầu rọi tới từ tầng trên. Mikhail hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ ngôi nhà của mình an toàn trước những kẻ xâm nhập. Đêm tiếp theo sẽ rất dài. Ông luôn theo kịp những công nghệ tiên tiến nhất và sử dụng máy tính lớn hàng đêm, mặc dù công việc chất hàng đống, và ông cần phải đi săn những kẻ ám sát. Nhưng ông đã có giờ khác bình yên và mãn nguyện này.
Mikhail trượt vào giường bên cạnh Raven, kéo cô sát vào cơ thể mình, muốn cảm nhận được mỗi tấc cơ thể cô. Cô rì rầm tên ông mơ hồ, và rúc vào ông với sự tin cậy ngây thơ như một đứa nhỏ. Ngay lập tức trái tim ông giật thót, cảm giác ấp áp là lạ và mãn nguyện tràn khắp người. Ông chạm vào cô những nơi có thể. Tay ông ôm lấy bờ ngực cô, miệng ông lướt đầu ngực, nhẹ như lông vũ. Sau đó đặt một nụ hôn lên cổ hỏng thanh mảnh của cô, ông ra lệnh hãy ngủ sâu, điều hòa nhịp thở cùng cô.
Raven trồi lên xuyên qua tầng tầng lớp lớp của giấc ngủ. Cô cảm thấy giống như cô đã lội qua vùng cát lún. Ông lại làm vậy! Sự phẫn nộ cùng cực khiến cô tỉnh giấc, ngồi dậy ngay lập tức. Cô đang ở một mình trong phòng. Phòng ngủ của ông.
Tiếng cười nam tính trêu chọc của ông vang lên trong đầu cô. Raven quăng cái gối vô tường, ước rằng cô có thế dùng nó đánh ông. Cô đã mất thêm một ngày. Cô đang trở thành cái gì vậy? Nô lệ tình dục của ông?
Ý tưởng khả thi, ông trầm ngâm.
Ra khỏi đầu em, cô bực bội bật ra, và sau đó duỗi người, uể oải. lười biếng như mèo. Cơ thể cô đau nhức một cách sảng khoái, nhức mỏi khắp nơi, một lời nhắc nhở sâu sắc về sự chiếm hữu của ông. Cô không thể giậm dữ với ông, ông làm cô cười với những hành vi thái quá. Làm sao cô phiền lòng khi mà cơ thể cô cảm giác theo cách đó?
Khi cô đứng dậy đi tắm, cô thấy quần áo để sẵn cho mình ở góc giường. Mikhail chắc là đã đi mua sắm. Raven mỉm cười, hài lòng vì ông đã nhớ. Cô chạm vào cái váy, chất vải mềm mại màu trăng xanh đêm trăng tròn, áo choàng tiệp màu. Ông không có mua quần jean. Cô không thể không chế nhạo ông.
Phụ nữ không nên mặc đồ dành cho nam giới. Ông bình tĩnh đáp lời.
Raven bước vào phòng tắm và tháo bím tóc dày để cô có thể gội đầu. Ông không thích nhìn tôi mặt quần jean?
Tiếng cười của ông thể hiện rõ cảm xúc vui vẻ sâu sắc và chân thật. Đừng có bẫy tôi.
Ông ở đâu vậy? Vô tình, Raven đưa ra lời mời đầy gợi cảm. Cô chạm lên dấu ấn ông để lại trên ngực mình bằng đầu ngón tay. Mối liên hệ làm máu cô nóng lên, vết thương cũng nhói lên.
Cơ thể em cần nghỉ ngơi, bé con. Tôi không phải là người tình lịch thiệp, đúng không? Có chút tự trách trong giọng ông, cảm xúc áy náy trong tâm trí ông.
Cô cười dịu dàng. Em không có nhiều người tình để mà phán xét ông, đúng không? Chưa có bất kỳ kẻ khoe khoang nào trong đời em. Tiếng cười nhẹ nhàng của cô bao bọc ông trong vòng tay yêu thương. Nếu ông thích, em có luôn có thể tìm ai đó để so sánh với ông. Cô đề nghị ngọt ngào.
Cô cảm giác được những ngón tay mạnh mẽ quét qua cổ họng mình, vòng quanh vùng xương mảnh mai. Làm sao ông làm vậy? Tôi sợ quá, anh chàng nam tính. Ở thế kỷ này, ai đó sẽ lôi ông, đá và hét vào mặt ông.
Những ngón tay vuốt lên mặt cô, và sau đó âu yếm làn môi dưới của cô. Em yêu tôi theo cách của tôi.
Yêu. Nụ cười tắt dần trên môi cô khi nghe lời đó. Cô không muốn yêu ông. Ông có năng lực vượt xa hơn hẳn cô. Ông không thể giữ em ở lại đây, Mikhail. Ám ảnh cò nghĩa đúng hơn, không phải yêu.
Thỏ con nhút nhát. Không có khóa cửa, và điện thoại vẫn dùng được. Và em yêu tôi, em không thể tự giúp mình. Tôi hoàn toàn là dành cho em. Nhanh lên, em cần phải ăn.
Em bị đau ở cổ. Khi chải tóc cô nhận ra việc thần giao cách cảm của họ thật dễ dàng. Do luyện tập? Thái dương cô không còn đau vì nỗ lực nữa. Cô nghiêng đầu một lát để nghe những âm thanh trong ngôi nhà. Mikhail đang đổ chất lỏng vào ly – cô có thể nghe rất rõ ràng.
Raven chậm rãi mặc quần áo, suy nghĩ miên man. Khả năng thần giao cách cảm của cô đang tiến bộ, bản năng sâu sắc hơn. Có phải đơn giản vì cùng với Mikhail, hay có gì đó trong những thảo dược bào chế mà ông luôn bắt cô uống? Có rất nhiều thứ cô muốn học từ ông. Ông có tài năng thấu cảm tuyệt vời.
Cái váy đung đưa xòe quanh mắc cá chân cô có chút gợi cảm, cái áo ôm sát vào đường cong cơ thể. Cô phải thừa nhận rằng bộ đồ này làm cô cảm thấy nữ tính hơn, như lúc ông chọn quần lót ren và áo lót cùng kiểu.
Em định ngồi đó và nghĩ về tôi cả đêm à? Giọng điệu trêu chọc của ông giống như đang vuốt ve trên da cô.
Đêm! Sẽ tốt hơn nếu không có đêm nào nữa, Mikhail. Em trở thành sinh vật về đêm rồi đó. Và đừng tự tâng bốc mình! Em không có đang nghĩ về ông đâu. Đúng là nỗ lực nói dối trắng trợn. Cô hãnh diện vì bản thân.
Em nghĩ rằng tôi tin lời vô nghĩa của em à? Ông lại cười, và Raven nhận ra cô cũng có khiếu hài hước. Thật vui khi có người trêu chọc.
Cô tìm được lối đi lại trong nhà, kinh ngạc vì những tác phẩm nghệ thuật, điêu khắc. Ngoài ra, mặt trời gần như đã khuất sau những ngọn núi. Mikhail đã sắp đặt một cái nhỏ chạm khắc rất đẹp ở mái vòm ngoài phòng bếp. Ông quay đầu lại khi cô đi tới, nụ cười làm mắt ông ấm áp, xua đi u ám. Nơi nóng quặn thắt bụng cô, lan đi khắp cơ thể.
Mikhail cúi mái đầu đen xuống cô, miệng ông chạm nhẹ nhàng. “Chào buổi tối.” Ông chạm lên tóc cô, rồi lướt những ngón tay xuống một bên mặt cô, vuốt ve hồi lâu. Cô cho phép ông ngồi vào bàn, ngạc nhiên vì sự nhã nhặn theo kiểu cô xưa của ông. Ông đặt ly nước trái cây trước mặt cô. “Trước khi tôi đi làm việc, tôi nghĩ chúng ta sẽ đem đồ của em từ nhà nghỉ.”
Những ngón tay dài của ông chọn một cái bánh nướng xốp việt quất và đặt nó vào dĩa của cô. Nhìn nó rất ngon lành, nhưng Raven bị sốc vì lời ông nên cô chỉ có thể nhìn ông một lúc, đôi mắt xanh mở lớn. “Ý ông là gì, thu thập đồ của em?” Cô đã không hề nghĩ rằng ông mong đợi họ sẽ sống chung một nhà. Nhà của ông.
Nụ cười của ông chậm rãi, nguy hiểm, quyến rũ. “Tôi sẽ tiếp tục mua cho em những món đồ mới.”
Tay Raven run rẩy. Cô đặt chúng vào lòng, khuất tầm mắt. “Em sẽ không chuyển tới đây với ông, Mikhail.” Ý tưởng có chút đáng sợ. Cô là người rất riêng tư, cần nhiều thời gian ở một mình. Gặp gỡ ông đã nằm ngoài mong đợi của cô. Làm thế nào mà cô có thể nghĩ đến việc ở cùng ông quá gần, hầu hết thời gian.
Hai hàng mày ông nhếch lên. “Không? Em chấp nhận cách của chúng ta. Chúng ta đã thực hiện xong nghi lễ cần thiết. Trong mắt tôi, mắt của người như tôi, em là bạn đời của tôi, phụ nữ của tôi. Vợ tôi. Phụ nữ Mỹ có sống riêng lẻ, tách biệt khỏi chồng mình không?”
Có chút tức giận trong giọng nói chế nhạo nam tính của ông, điều làm cho cô luôn luôn muốn quăng cái gì đó vào ông. Cô có suy nghĩ rằng ông đang cười nhạo mình, thích thú sự cảnh giác của mình.
“Chúng ta không kết hôn,” cô nói dứt khoát. Thật khó để phớt lờ cách mà trái tim cô nhảy nhót khi nghe những lời ông vừa nói.
Những làn sương mù tràn vào khu rừng, gió thổi quanh những nhánh cây rậm rạp, tỏa ra lơ lửng cách mặt đất vài tấc. Cảnh tượng ghê rợn nhưng cũng đẹp đẽ lạ thường.
“Trong mắt người của tôi, trong mắt đấng tạo hóa, chúng ta là vậy.” Giọng ông mang ý nghĩa bất khả kháng, lời-tôi-là-luật làm răng cô cắn chặt.
“Vậy còn trong mắt tôi thì sao, Mikhail? Tín ngưỡng của tôi? Chúng có đáng tính tới không?” cô thách thức hỏi.
“Tôi thấy câu trả lời trong mắt em. cảm giác trong cơ thể em. Em không cần thiết đấu tranh, Raven. Em biết em là của tôi …”
Cô đứng dậy lập tức, đẩy cái ghế ra khỏi đường đi. “Tôi không thuộc về bất cứ ai, ít nhất là với ông, Mikhail. Ông không thể hạ lệnh gì trong cuộc đời tôi và mong đợi tôi thuận theo kế hoạch của ông.” Raven gấp gáp bước nhanh xuống con đường quanh co vào rừng. “Tôi muốn đi hóng gió.”
Mikhail cười nhẹ nhàng. “Có phải em sợ chính mình không?”
“Đồ quỷ, Mikhail.” Raven đặt chân lên con đường và bắt đầu đi nhanh trước khi ông có thể dùng cách quyến rũ mình. Và ông có thể, cô biết vậy. Đó là do mắt ông, hình dáng khuôn miệng ông, nụ cười toe toét khi ông cố tình khiêu khích cô.
Sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt và nặng nề. Với thính giác bén nhạy, cô có thể nghe mỗi tiếng bụi cây xào xạc, mỗi cành cây phe phẩy, tiếng đập cánh giữa bầu trời.
Mikhail bước phía sau cô. “Có lẽ tôi là quái vật, bé con. Tôi chắc rằng điều đó lướt qua trong ý nghĩ của em.”
Cô liếc nhìn ông qua vai. “Đừng có theo tôi.”
“Tôi không phải người lịch thiệp, buộc phải nhìn thấy quý bà về tới nhà mới được sao?”
“Nếu ông cười nhạo tôi thêm một lần nào nữa. Tôi thề tôi sẽ không chịu trách nhiệm việc mà tôi sẽ làm đâu.” Raven nhận ra những bóng người đang lẩn khuất, những ánh mắt rực lửa đang dõi theo cô. Trái tim cô gần như ngừng đập, sau đó đập dồn dập. “Được!” CÔ xoay xung quanh và liếc nhìn ông. “Hay đó! Rất hay, Mikhail. Gọi bầy sói tới để ăn sống tôi đi. Tôi thấy ý tưởng đó đúng là ‘ông’, rất logic.”
Ông nhe hàm răng trắng nhởn về phía cô như kẻ săn mồi hung dữ và cười nhẹ nhàng, trêu chọc. “Không phải bầy sói thấy em ngon miệng đâu.”
Raven lượm một cành cây gãy lên và quăng về phía ông. “Không được cười, ông, đồ chó sói. Chuyện này không có gì vui. Ông kiêu ngạo làm tôi muốn ói.” Phải tốn hết từng ly của ý chí mới kiểm soát được việc cô không cười. Con quái vật quá quyến rũ vượt xa bản thân nó.
“Mấy câu đùa giỡn thô tục kiểu Mỹ rất đặc sắc, bé con.”
Cô quăng thêm một nhành cây nữa, và quăng thêm một cục đá nhỏ. “Cần ai đó dạy cho ông một bài học về cuộc sống.”
Cô giống như một ngọn lửa nhỏ xinh đẹp, với những tia lửa rực rỡ và nóng ấm. Mikhail hít vào chậm rãi, cẩn thận. Cô là của ông, tất cả lửa và giận dữ, tất cả sự độc lập và dũng cảm, đam mê cháy bỏng. Cô làm trái tim ông tan chảy với những thứ đó, xâm nhập vào tâm hồn ông bằng tiếng cười nhẹ nhàng. Ông cảm nhận được tâm trí cô, mặc dù cô đã cực kỳ cẩn thận che dấu không cho ông nhìn thấy. “Và em nghĩ rằng em là người làm điều này hả? Ông trêu chọc.
Một cục đá khác bay tới ngực ông. Ông bắt nó dễ dàng, và cố tình làm nhẵn trước khi thả nó xuống nền đất rừng, trong lúc đó đôi mắt đen của ông vẫn giữ lấy mắt cô.
“Có phải không nghĩ rằng tôi sợ những con sói đó?” cô hỏi. “Chỉ có con sói lớn đáng sợ quanh quẩn ở đây là ông. Gọi hết bầy sói đi. Cứ tiếp tục.” Cô liếc mắt vào khu rừng tối bí mật. “Tới và bắt tôi. Ông ấy đã nói gì về tôi vậy?”
Mikhail cạy mấy ngón tay của cô đang cầm cành cây như một cây gậy, để nó rớt xuống đất. Ông vòng tay quanh cái eo mảnh mai, đem thân hình nhỏ nhắn của cô tựa lên cơ thể cơ bắp rắn chắc như đá của mình. “Tôi nói với chúng rằng em có mùi vị như mật ong ấm áp.” Ông thì thầm những lời đó bằng giọng của phù thủy mượt như nhung đen. Xoay người cô lại, tay ông ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. “
“Tất cả sự tôn trọng đáng kính với một người đàn ông quyền lực như tôi xứng đáng có được đâu hết rồi?”
Ngón cái ông vuốt ve bờ môi dưới đầu đặn của cô, rất gợi cảm. Raven nhắm mắt chống lại điều không thể tránh khỏi. Cô muốn khóc. Cảm xúc của cô với ông quá mạnh mẽ, cổ họng cô đau rát và cháy bỏng.
Mikhail hôn lướt qua mắt cô, nếm nước mắt, tìm kiếm nơi trú ẩn ngọt ngào trên môi cô. “Tại sao em khóc vì tôi, Raven?” ông rầm rì trên cổ họng cô. “Có phải em vẫn muốn bỏ chạy không? Có phải tôi rất khủng khiếp? I sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ sinh vật sống nào, đàn ông hay quái vật, gây hại cho em, sẽ không nếu tôi có khả năng ngăn chặn nó. Tôi nghĩ trái tim và tâm trí chúng ta đã ở cùng nhau. Tôi sai sao? Có phải điều đó nghĩa là em không còn muốn tôi?”
Lời ông xé nát trái tim cô. “Không phải, Mikhail, chưa bao giờ là vậy.” có nói nhanh, e sợ cô đã tổn thương ông. Cô vuốt ve gương mặt ông, cũng bằng mấy ngón tay, có sự trân trọng trong cách cô ấy làm. “Ông là người đàn ông quyến rũ nhất mà em từng biết. E, cảm thấy như thể em thuộc về nơi nầy với ông, mặc dù em biết hoàn toàn. Thật khó tin là chúng ta chỉ ở cùng nhau trong thời gian ngắn ngủi. Em biết nếu em giữ khoảng cách giữa hai chúng ta, em sẽ suy nghĩ rĩ ràng hơn. Mọi thứ diễn ra nhanh quá. Nó giống như là em bị ông ám ảnh. Em không muốn gây ra sai lầm sẽ làm cả hai chúng ta tổn thương.”
Tay ông vuốt lên xương gò má cô. “Đúng là thực sự đau đớn nếu em bỏ trốn, bỏ lại tôi cô đơn lần nữa sau khi tôi tìm thấy em.”
“Em chỉ muốn một khoảng thời gian, Mikhail, để nghĩ thông những chuyện này. Thật đáng sợ, cách mà em đối với ông. Em nghĩ về ông mỗi giây phút. Em muốn chạm vào ông, chỉ để biết là em có thể, để cảm nhận ông dưới những ngón tay em. Như thể ông đã ở trong đầu, trong tim em, ngay cả thân thể em, và em không thể đẩy ông ra ngoài được.” Cô đã thú nhận điều này, xấu hổ cúi đầu xuống.
Mikhail nắm lấy tay ông, kéo cô bước đi cùng ông. “Đây là cách mà người chú tôi, cách mà chúng tôi cảm giác về bạn đời. Nó không phải luôn luôn thoải mái, đúng không? Bản chất của chúng tôi là đam mê, nhục dục và rất chiếm hữu. Những thứ mà em đang cảm nhận, tôi cũng có.”
Ngón tay cô xiết chặt quanh ông, và cô nhìn ông cười mỉm, ngập ngừng. “Vậy là em đúng khi nghĩ rằng ông cố tình giữ em ở lại đây?”
Mikhail nhúng đôi vai rộng. “Đúng và không. Tôi không muốn ép buộc trái với ý muốn của em, nhưng như đã nói tôi mong muốn em ở lại, tôi tin chúng ta là bạn đời, ràng buộc chắc chắn hơn là nghĩ lễ kết hôn của người thường. Tôi chắc chắn vô cùng không thoải mái khi không có em ở đây, cả thân thể và ý chí. Tôi không biết sẽ ra sao nếu em liên lạc với gã đàn ông khác, và thẳng thắn mà nói, tôi sợ điều đó sẽ xảy ra.”
“Chúng ta thật sự là từ hai thế giới khác nhau, phải không?” cô buồn bã hỏi.
Ông nâng tay cô đưa lên khuôn miệng ấm áp của mình. “Có một thứ gọi là thỏa hiệp, cưng à. Chúng ta có thể di chuyển qua lại giữa hai thế giới hoặc là tạo ra thế giới riêng của mình.”
Đôi mắt xanh lướt qua ông, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi cô. “Nghe hay đó, Mikhail, giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, nhưng không hiểu sao em nghĩ em sẽ là người thỏa hiệp.”
Theo kiểu cách lịch thiệp cổ xưa, Mikhail nâng một nhánh cây cao để cô đi qua nó. Con đường như hình o-van rộng lớn dẫn tới nhà ông. “Có lẽ em đúng” – một lần nữa ông trở lại với giọng điệu thích thú của đàn ông – “nhưng sau cùng, bản chất của tôi là kiểm soát và bảo vệ. Tôi không hề nghi ngờ rằng em là đối thủ xứng tầm với tôi.”
“Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại trở về nhà ông thay vì nhà nghỉ?” cô hỏi, một tay chống nạnh và nụ cười tinh nghịch trong đôi mắt xanh.
“Em sẽ làm gì ở đó vào lúc trễ như vậy?” Giọng ông mượt như nhung, lôi cuốn hơn bao giờ hết. “Ở lại với tôi đem nay. Em xó thể đọc sách trong lúc tôi làm việc, và tôi sẽ dạy em cách dựng rào chắn tốt hơn để tự bảo vệ tâm trí khỏi những cảm xúc không mong muốn xung quanh em.”
“Ông có thể làm gì đó với thính giác của em không? Mấy cái thứ thuốc thảo dược của ông làm tăng khả năng thính giác lên tới mức vô lý.” Cô nâng chân mày lên hỏi ông. “Ông có ý tưởng nào về thứ gì khác sẽ diễn ra với em nữa không?”
Răng ông gặm nhắm phía sau cổ cô, mấy ngón tay vuốt ngang ngực đầy chiếm hữu. “Tôi có rất nhiều ý tưởng, bé con à.”
“Em cá là ông có. Em nghĩ ông là kẻ điên tình.” Raven trượt ra khỏi vòng ôm của ông. “Em nghĩ ông đã bỏ vài thứ gì đó trong nước thảo dược để biến em thành kẻ điên tình luôn.” Cô tự mình ngồi xuống cái bàn, bình tĩnh lấy ly nước trái cây, nhìn lên ông hồi lâu. “Ông có làm không?”
“Uống chậm thôi,” ông lơ đãng ra lệnh. “Em lấy ý nghĩ đó từ đâu vậy? Tôi luôn rất cẩn thận với em. Em cảm thấy tôi sẽ đưa ra gợi ý à?”
Thật kỳ lạ, cô nhận ra mình miễn cưỡng uống thứ nước này. “Ông luôn làm cho em ngủ,” Raven cảnh giác ngửi ngửi ly nước trái cây. Chỉ có mùi táo, không có gì khác. Cô chưa ăn hoặc uống bất cứ thứ gì trong gần hai mươi bốn giờ, vậy tại sao cô miễn cưỡng?
“Em cần ngủ”, ông nói mà không có chút hối hận nào. Mikhail nhìn cô với đôi mắt tính toán như chim ưng. “Nước trái cây bị gì à?”
“Không, không, dĩ nhiên là không,” Raven đưa ly lên môi, cảm giác dạ dày hơi quặn lên phản kháng. Cô đặt ly xuống bàn, chưa uống chút nào.
Mikhail thở dài nhẹ nhàng. “Em biết em phải bồi dưỡng mà.” Ông dựa tới gần hơn. “Thật là đơn giản nếu em để tôi giúp em. nhưng em lại nói tôi không thể. Có hợp lý không?”
Cô không nhìn ông nữa. Mấy ngón tay cô mân mê cái ly có chút căng thẳng. “Có thể em sắp bị cảm mạo. Mấy ngày gần đây em cảm thấy lạ lắm, chóng mặt và yếu ớt. ” Cô đẩy cái ly ra xa.
Mikhail đẩy nó trở lại. “Em cần uống nó, bé con.” Ông chạm vào cánh tay mảnh khảnh của cô. “Em đã quá gầy nhỏ rồi. Tôi không nghĩ sụt cân là ý tưởng hay. Một hớp thôi.”
Cô xuyên một tay qua tóc, muốn làm ông vừa lòng, biết rằng ông nói đúng. Dạ dày cô kiên quyết nổi loạn. “Em không nghĩ là em có thể, Mikhail.” Cô nhìn ông lo lắng. “Em thật sự không muốn làm khó, em nghĩ em bịnh rồi.”
Gương mặt đen tối và gợi cảm của ông hiện lên chút tàn nhẫn. Ông lờ mờ nhìn cô, những ngón tay cuộn quanh ly nước trái cây. “Em sẽ uống. Nước ép trái cây sẽ được, cơ thể em sẽ chịu.” Ông nói dịu dàng nhưng hơi lớn, cánh tay vòng quanh vai cô như bảo vệ. Giọng ông trầm và mãnh liệt, không được tranh cãi, không thể không nghe lời.
Raven chớp mắt với ông, sau đó nhìn cái ly trống không trên bàn. Cô lắc đầu chậm rãi. “Em không thể tin là ông có thể làm vậy. Em không nhớ đã uống nó, và bây giờ em không bị bịnh nữa.” Cô quay mặt khỏi ông, nhìn ra khu rừng tối đen bí hiểm. Sương mù và ánh sáng trăng lẫn vào nhau, lấp la lấp lánh.
“Raven.” Tay ông vuốt ve gáy cô.
Cô dựa vào ông. “Ông không biết là ông thật sự đặc biệt thế nào, phải không? Những thứ mà ông có thể làm vượt xa tất cả điều mà em từng thấy. Ông dọa em sợ, dù vậy, với năng lực của ông, ông thực sự làm được.”
Mikhail tựa cả người lên cây cột, bối rối hiện rõ trên mặt. “Đó là trách nhiệm và quyền hạn của tôi để chăm sóc em. Nếu em cần giấc ngủ chữa lành, thì tôi sẽ làm giúp em. Nếu cơ thể em cần uống, tại sao tôi không thể giúp? Tại sao nó dọa em sợ?”
“Ông thật sự không hiểu, phải không?” Raven chăm chú nhìn vào mảng nhỏ sương mù đặc biệt lấp lánh. “Ở đây ông là lãnh đạo. Hơn nữa kỹ năng ông vượt trội hơn em. Em không nghĩ em có thể phù hợp với cuộc sống của ông. Em cô độc, không phải đệ nhất phu nhơn.”
“Tôi gánh trọng trách, đúng. Người của tôi dựa vào tôi để duy trì công việc đều đặn trôi chảy, để săn những kẻ ám sát chúng tôi. Họ thậm chí tin tưởng tôi sẽ một mình tìm ra tại sao chúng tôi lại mất quá nhiều trẻ em ở năm đầu tiên. Tôi không có gì đặc biệt, Raven, ngoại trừ việc tôi có ý chí sắt đá và tôi sẵn sàng gánh trách nhiệm. Nhưng tôi không có gì cho riêng mình. Tôi chưa bao giờ có. Em cho tôi lý do để tiếp tục. Em là trái tim, linh hồn của tôi, là không khí cho hơi thở của tôi. Không có em, tôi không có gì ngoài bóng tối, trống rỗng. Chỉ vì tôi có quyền lực, vì tôi có sức mạnh, không có nghĩa rằng tôi không cảm thấy đơn độc. Thật là lạnh lẽo và xấu xa khi tồn tại một mình.
Raven đặt tay lên dạ dày. Nước ép táo dường như là đọng lại thành một cục trong dạ dày cô, nhưng cho tới bây giờ, nó vẫn đang lắng xuống. Mikhail trông rất xa cách, cô độc. Cô ghét cách ông đứng im lặng, thẳng tắp và kiêu hãnh, chờ đợi cô xé nát trái tim ông. Cô phải an ủi ông, và ông biết điều đó. Ông đọc ý nghĩ cô, biết cô không thể chịu đựng được sư cô đơn trong mắt ông. Cô băng qua khoảng cách chia cách giữa họ. Raven không nói gì. Cô có thể nói gì? Cô đơn giản tựa đầu lên ngực ông và vòng tay qua eo ông.
Mikhail khép vòng tay quanh cô. Ông đã cướp đi cuộc sống của cô mà cô không hay biết. Cô đang an ủi ông, nhưng cô không biết về tội lỗi của ông. Cô bị ràng buộc với ông, không thể tách khỏi ông quá lâu. Ông không có lời gì để giải thích mà không tiết lộ thêm về giống loài của họ mà vẫn giữ an toàn. Cô nghĩ cô không thể sống vì địa vị của ông. Cô khiến ông cảm thấy mình tầm thường và đáng xấu hổ.
Tay ông ôm lấy khuôn mặt cô, ngón cái vuốt ve xương quai hàm tinh tế. “Nghe tôi, Raven.” Ông chạm môi lên đỉnh đầu mượt mà như nhung của cô. “Tôi biết tôi không xứng đáng với em. Em nghĩ em thua kém tôi vài mặt nào đó, nhưng sự thật là, em hơn tôi rất nhiều, tôi thậm chí không quyền chạm tời em.”
Khi cô cựa quậy muốn phản đối, Mikhail giữ cô chặt hơn. “Không, bé con, tôi biết đây là sự thật. Tôi biết em rất rõ, có nhiều chỗ mà em không thể biết được trong suy nghĩ và ký ức của tôi, tôi không thể từ bỏ em. Tôi ước mình mạnh mẽ hơn, tốt đẹp hơn để có thể làm vậy, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ có thể hứa với em rằng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng để em hạnh phúc, trao cho em tất cả những gì tôi có thể trao. Tôi xin thêm thời gian để học theo cách của em, cũng có thể phạm sai lầm. Nếu em muốn nghe những lời yêu thương” – miệng ông lướt dọc theo khuôn mặt cô xuống tới khóe môi – “thì tôi có thể nói chúng với em rất chân thành. Tôi chưa từng tin rằng tôi sẽ có một người phụ nữ cho riêng mình, người bạn đời thật sự. Tôi chưa bao giờ muốn có một người phụ nữ cho riêng mình.”
Nụ hôn của ông vô cùng dịu dàng, như ngọn lửa nóng ấm, âm ỉ của tình yêu và sự khao khát. “Trái tim tôi muốn em ở lại, Raven. Tôi biết rõ hơn em về sự khác biệt giữa hai chúng ta. Tôi chỉ xin một cơ hội thôi.”
Cô xoay người trong vòng tay ông, ép cơ thể nhỏ xinh của mình lên người ông. “Ông thật sự nghĩ rằng chúng ta có thể hợp nhau? Chúng ta có thể tìm được khoảng giữa phù hợp?”
Cô thật sự không biết gì về mạo hiểm mà ông đang gánh chịu. Khi cô sống cùng, ông sẽ không bao giờ có thể tới nơi an toàn và nơi trú ẩn dưới lòng đất. Ông sẽ không bao giờ rời khỏi cô mà không có sự bảo vệ thậm chí dù chỉ một đêm. Từ khoảnh khắc cô cùng với ông, nguy hiểm cho ông tăng lên gấp mười lần, sẽ giống vậy với cô. Những kẻ ám sát sẽ không phân biệt giữa họ. trong mắt họ cô sẽ bị lên án. Trên tất cả, tội lỗi của ông là kéo cô vào thế giới nguy hiểm.
Tay ông chuyển tới sau gáy cô. Quá tinh tế, nhỏ nhắn. “Chúng ta sẽ không bao giờ biết nếu không thử.” Tay ông vòng quanh cô, giữ cô như thể ông sẽ không bao giờ để cô rời đi.
Raven cảm giác cơ thể ông đột ngột căng thẳng. Ông ngẩng đầu lên cảnh giác, như thể ngửi mùi hương trong gió, như thể lắng nghe màn đêm. Cô nhận ra mình cũng hành động tương tự, hít vào sâu, cố gắng lắng nghe từ phía rừng sâu. Xa xôi, mơ hồ, vọng tới tiếng hú của bầy sói âm vang theo gió như thể chúng gọi nhau, gởi cảnh báo tới Mikhail.