Chương 5

Mikhail vòng tay quanh thân hình mảnh khảnh của Raven, ôm cô tựa sát vào vòm ngực rắn rỏi của mình. Cô thể ông tạo thành vòng quanh cô như đang bảo vệ. Cô ngủ nặng nề, cô thể nhẹ bổng, gương mặt nhợt nhạt. Có một quầng tối bên dưới mắt cô. Ông thì thầm dịu dàng. “Tôi rất xin lỗi, bé con, xin lỗi vì đã đặt em vào tình trạng này. Tôi đúng là quái vật, tôi biết tôi sẽ làm lại lần nữa. Em sẽ không chết, tôi không để nó xảy ra.”

Ông lần theo mạch máu trên cổ tay mình, để dòng máu đỏ thẫm nhỏ đầy cái ly thủy tinh bên cạnh giường. Nghe lời, Raven. Em cần uống cái này. Nghe lời tôi lần này. Ông ấn cái ly thủy tinh lên đôi môi tái nhợt của cô và nghiêng cái ly để chất lỏng trong đó xuống cổ họng cô. Máu của ông có tác dụng chữa lành, đảm bảo mạng sống của cô.

Raven nghẹn ngào, ngậm miệng, cố gắng quay đầu đi như đã từng làm trước đây.

Em sẽ uống hết ly này. Lần này mệnh lệnh của ông mạnh hơn.

Cô ghét thứ này, cơ thể cô cố gắng từ chối nó, nhưng ý chí của ông thắng, như mọi khi.

Mikhail! Ông nghe tiếng khóc tuyệt vọng trong đầu – phản kháng xuyên qua nhiều tầng của giấc ngủ.

Em phải uống, Raven. Hãy tiếp tục tin tưởng tôi. Ông động viên.

Cô thư giãn, miễn cưỡng nghe lời ông trước chìm sâu vào giấc ngủ.

Mikhail bắt được một thoáng hỗn loạn trong ý nghĩ của cô, cảm xúc cảnh giác xoay vòng. Cô tin rằng cô đang đấu tranh với ác mộng. Mặt cô bớt phần nhợt nhạt. Thỏa mãn, ông nằm xuống bên cạnh cô. Trong khoảnh khắc ông cân nhắc đến việc xóa đi ký ức việc mình đã cướp đi sự trong trắng của cô, nhưng ông sẽ không tùy tiện quyết định thay cô. Cô có quyền biết mình sẽ sống với ai và ông là ai.

Cô sẽ nhớ việc trao đổi máu giữa họ như là một phần của ác mộng. Ông xoay người nghiêng trên khuỷu tay, thích thú ngắm nghía từng đường nét gương mặt cô, hàng mi dày rậm, nước da hoàn hảo và xương gò má cao cao. Đó không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài của cô, ông biết rằng, nó là vẻ đẹp trong tâm hồn cô, lòng trắc và niềm tin của cô đã chấp nhận bản năng hoang dã, chưa thuần hóa của ông.

Ông không bao giờ dám tưởng tượng rằng phép màu này đã diễn ra. Là khi ông không ngần ngại bước đi dưới ánh mặt trời. một thiên thần đã được mang tới. Ông nở nụ cười mỉm dịu dàng. Thiên thần của ông đã từ chối làm theo những điều ông nói. Cô chỉ đáp ứng khi ông thật sử hỏi. Từ rất lâu ông đã quen với việc người của mình tuân lệnh. Ông phải nhớ rằng cô là người phàm, lớn lên trong thời đại khác, với những giá trị khác. Những người đàn ông Carpathians được định sẵn khi sinh ra là phải bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Với chỉ vài phụ nữ và gần như không có đứa bé gái nào được sinh ra trong vài thế kỷ qua, điều hiển nhiên là phải bảo vệ từng phụ nữ một.

Raven là người thường, không phải người Carpathians. Cô không thuộc về thế giới của ông. Khi cô rời đi, cô đã đem theo cảm xúc và màu sắc trong đời ông. Cô sẽ lấy đi cả hơi thở của ông. Ông nhắm mắt chống lại suy nghĩ đó. Ông lấy đâu ra sức mạnh để cô rời đi? Ông phải làm rất nhiều việc trước khi mặt trời lên. Ông muốn ở lại với cô, ôm cô, thuyết phục cô đừng rời bỏ mình, nói với cô điều đang chất chứa trong tim mình, nói với cô rằng cô có ý nghĩa thế nào với mình, rằng cô không thể rời đi, rằng ông có thể không sống sót. Ông sẽ không sống nổi.

Ông thở dài va đứng dậy lần nữa. Ông cần bổ sung năng lượng và đi làm việc. Một lần nữa ông vò nát các thảo dược chữa bịnh và đưa cô vào giấc ngủ sâu hơn. Ông cẩn thận bảo vệ ngôi nhà và ra lệnh cho các sinh vật trong rừng. Nếu có bất kỳ ai tới gần hang của ông hoặc đe dọa cô bằng bất kỳ cách nào, ông sẽ biết ngay lập tức.

Như Mikhail gọi, Jacques và Byron tới gặp ông ở rặng cây bên trên nhà Noelle và Rand. Khi thi thể được tìm thấy, nó đã bị thiêu cháy hoàn toàn, như cách chúng hay làm. “Anh không chạm vào thứ gì khác chớ?” Mikhail hỏi.

“Chỉ có thi thể. Tất cả quần áo và đồ cá nhân đều y vậy như khi chúng tôi tới.” Byron khẳng định. “Rand đã không trở lại ngôi nhà. Ông biết là bọn chúng sẽ lạm cái bẫy nào đó để bẫy ông. Thi thể cố tình để lại làm mồi nhử.”

“Ồ, tôi chắc là vậy. Bọn chúng dùng tất cả các công nghệ hiện đại mà chúng có thể nghĩ ra – máy ảnh Tôi chắc chắn.” Ẩn ý đen tối hiện lên theo câu nói của Mikhail. “Chúng tin vào những truyền thuyết, cọc gỗ, tỏi, chặt đầu. Chúng rất dễ đoán và chẳng có sáng tạo.” Ông gầm gừ, khinh thường những kẻ ám sát. “Chúng gặp nhiều vấn đề khi tìm hiểu về giống loài của ta trước khi chúng kết án tử. Tôi mong là chúng gặp phải một ma ca rồng đúng nghĩa.”

Byron và Jacques trao đổi ánh mắt bất an. Mikhail đang trong trạng thái có thể giết người. Đồng tử trong mắt ông rực lửa lướt qua họ. “ANh ở lại và quan sát. Nếu tôi gặp bất trắc thì anh rời đi. Đừng lộ diện.” Ông ngập ngừng. “Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi mong được một ân huệ.”

Mikhail chuyển sang kiểu cách của Thế giới xổ xưa. Byron và Jaques sẽ hy sinh mạng sống vì ông. Đây là một đặc ân hiếm có khi hoàng tử của họ yêu cầu một ân huệ. “Người phụ nữ của tôi đang ngủ say. Cô ấy đang ở nhà tôi. Bùa chú bảo vệ rất nhiều và nguy hiểm. Các ngươi phải thật cẩn thận khi giải chúng. Cô ấy sẽ được chữa lành, được dạy cách tự bảo vệ, và nếu cô ấy chọn, có thể do các ngươi bảo vệ. Theo quan hệ huyết thống, Jaques, em sẽ kế tục vị trí lãnh đạo. Tôi tin là nên giao cho Hregori vào thời điểm này để em có thời gian rèn luyện bản thân thành lãnh đạo. Nếu Gregori từ chối không nhận – và gần như là ông ấy sẽ làm vậy – quyền thừa kế phải chuyển cho em, Jacques. Em sẽ thấy điều này không như sở thích đâu, như em đã viết rồi. Nếu chuyện này xảy ra, em hãy tin vào lòng trung thành của Gregori và mọi người. Em sẽ làm những việc này vì tôi. Byron, ngươi sẽ phụ tá cho Jaques, như Gregori đã phò tá tôi. Cả hai người phải tuyên thệ trung thành với Gregori nếu ông chấp nhận. Và Jaques, đừng bao giờ quên rằng với tư cách là đầu tàu dẫn dắt người của chúng ta, em sẽ cần một người thuộc dòng dõi Daratrazanoff là cánh tay phải và là người bảo vệ.”

Cả hai đều trang trọng đáp ứng, lập lời nguyền ràng buộc với nhau. Byron đằng hắng cổ họng. “Có phải ông … đó là, có phải cô ấy là người của chúng ta?” Anh mạo hiểm và cẩn thận chọn lựa câu hỏi. Tất cả họ đều biết rằng ma ca rồng đã cố gắng biến đổi phụ nữ loài người. Họ thậm chí cũng đã thảo luận khả năng làm thử, vì họ đang trong tình huống tuyệt vọng. Mạo hiểm vượt qua lợi ích. Những phụ nữ bị biến đổi đều trở nên điên loạn, thậm chí họ giết nhưng đứa nhỏ được sinh ra, và họ không thể sống sót. Người Carpathians được sinh ra với năng lực thiên phú và được dạy kỷ luật nghiêm khắc. Một vài kẻ vi phạm luật lệ sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc và lập tức. Giống loài họ tôn trọng mọi dạng sống. Vì họ có năng lực to lớn nên họ cần phải như vậy.

Mikhail lắc đầu. “Tôi biết cô ấy là bạn đời đích thực của mình.” Ông nói ngắn gọn, chắc chắn, không để cho họ tiếp tục nghi ngờ, cảnh cáo họ đó là việc không nên nhắc tới. “Tôi đã không ràng buộc với tôi. Cô ấy là người thường và điều đó là sai lầm.”

“Chúng tôi sẽ làm như ông mong muốn.” Byron nhắc lại trong khi liếc nhanh qua Jaques, người trông có vẻ thú vị hơn là lo lắng.

Mikhail thong thả tan thành không khí, trầm xuống qua những nhành cây to lớn của rừng thông. Khi tới mặt đất ông biến thành hình con sói. Không thể lần theo mùi hương sương mù, nên ông cần dùng tới khả năng độc nhất của những người có cùng huyết thống. Ông tìm thấy dấu vết và lần theo nó. Sau tất cả, trên hết, ông là kẻ săn mồi. Trí tuệ sáng suốt của ông chỉ nâng cao thêm khả năng săn mồi của ông.

Con sói thận trọng đi vòng quanh khu đất trống, mũi sát đất, kiểm tra từng cái cây ở khu vực lân cận gần nhà. Con sói ngửi thấy mùi chết chóc. Nó lấp đầy mũi với mùi chua, hăng nồng. Ông bắt đầu đi khắp mặt đất, tìm kiếm từng phân và xác định từng mẫu mùi, nhận ra mùi hăng của Rand, Eric và Jaques. Ông tìm thấy nơi kẻ ám sát tiếp cận ngôi nhà. Ba, không, bốn người đàn ông. Ông nán lại ở mỗi mùi cho đến khi chúng khắc sâu trong tâm trí ông. Ông dùng thời gian làm sáng tỏ câu chuyện rùng rợn, khủng khiếp.

Nhưng người đàn ông lén lút tiếp cận, thậm chí có lúc bò từ chỗ này sang chỗ khác. Con sói đi theo đường của họ, lạc qua chỗ nầy chỗ kia trên đất, tìm kiếm những cái bẫy bị ẩn giấu. Ngay tại cửa ông ngừng lại, đi vòng quanh, và quay trở ra. Đột ngột hai chân sau to lớn của ông cắm xuống đất bẩn, và ông lao thẳng qua cửa sổ, làm bể kính và rơi xuống gian phòng khoảng sáu feet. Đối diện với cửa là một cái máy ảnh. Màn trập có thể được kích hoạt khi cửa mở.

Sâu bên trong cơ thể sói, tiếng cười của Mikhail hung tợn và chẳng hài hước gì. Bốn kẻ ám sát đã trở lại nơi án mạng ghe tởm nầy để lắp máy ảnh để chụp hình giống loài của ông, nghĩa là họ không biết gì về người Carpathian và người thường. Nếu những kẻ ám sát có đủ can đảm, họ sẽ ở lại và chờ cho đến khi thi thể được tìm thấy. Họ đã làm ra việc tàn bạo và bỏ chạy như những kẻ hèn nhát.

Mật tràn lên cổ họng. Con sói lắc đầu, gầm gừ. Ba mùi hương xa lạ với ông, cái thứ tư thì lại quen thuộc. kẻ phản bội. Hắn đã nhận bao nhiêu tiền để phản bội Noelle thành kẻ ám sát? Con sói nhảy lên trở lại, đụng bể cái cửa sổ thứ hai. Cái máy ảnh sẽ chụp được hình một con sói lớn, chuyển động mờ ảo của kính bể và sương mù và sói lần nữa. Chỉ có Mikhail, và vài người thợ săn, Jacques và Gregori, Aidan và Julian, có tốc độ chuyển hình nhanh như vậy.

Ông bắt đầu truy tìm những kẻ ám sát. Một mùi hương tách ra khỏi nhóm, đi sâu vào rừng, trở ra gần hàng cây thông, rất gần nhà của Edgar Hummer và văn phòng bác sĩ Westhemer. Con sói đứng ở giữa những cái cây, chăm chú nhìn không chớp vào ngôi nhà nhỏ đàng sau văn phòng với ánh mắt đỏ tàn nhẫn. Đột ngột con sói quay lại, chạy ngược tới nơi những kẻ ám sát tách nhau, và lần theo dấu nhóm ba người. Nó dẫn thẳng tới nhà nghỉ nơi Raven đang ở.

Mikhail gặp lại Byron và Jacques trên những ngọn cây. “Ba kẻ trong bọn chúng ở nhà nghỉ. Tôi sẽ nhận ra chúng khi tôi ở đủ gần. Ngày mai tôi đưa cô ấy trở lại thu thập đồ đạc. Trong khi ở đó, tôi sẽ có thể dò la mùi của chúng. Không có cách nào biết được là những kẻ khác có liên quan hay không. Cho đến khi chúng ta tìm ra, chúng ta sẽ phải rất cẩn thận. Chúng có một cái máy ảnh cài bẫy trong nhà. Cái bẫy đặt ngay cửa. Mọi người cần cách xa chỗ đó.”

Hai người Carpathians gật đầu đồng ý.

Mikhail im lặng một lát. “Có phải Celeste tới gặp bác sĩ Westhmer?” Cuối cùng ông hỏi nhẹ nhàng.

“Tôi nghĩ cô ấy gặp vợ Hans Romanov. Cô ấy làm việc với bác sĩ và đỡ đẻ cho hầu hết các trẻ em.” Jacques trả lời.

“Còn Eleanor? Mikhail hỏi.

Jacques cử động không thoải mái. “Tôi nghĩ vậy.”

“Người đàn bà này đỡ đẻ cho Noelle?”

Byron đằng hắng. “Noelle sanh em bé tại nhà và Heidi Romanov đỡ đẻ. Rand đã ở đó. Tôi tới khi anh ta gọi. Sau khi bà hộ sanh rời đi, Noelle bị xuất huyết. Rand phải cho cô máu. Tôi ở lại với Noelle khi Rand đi săn. Và không, bà Romanov đã không hề thấy bất kỳ thứ gì. Cũng không có ai gần đó. Tôi phải biết nếu có.”

“Chính Hans Romanov là kẻ dẫn đầu những kẻ kia tới chỗ Noelle. Tôi không biết là vợ ông ta có liên quan không nhưng ai đó đã báo cho những kẻ ám sát biết rằng người Carpathians đang có trẻ nhỏ mới sanh.” Mikhaik nói bằng tông giọng nhẹ nhàng đơn điệu. Đôi mắt ông cháy sáng, run lên vì giận; bàn tay mở ra nắm lại, nhưng giọng nói vẫn được kiểm soát không biểu cảm. “Cần phải biết được bà vợ có liên quan hay không.”

“Bà ta chắc có,” Byron bật ra. “Tại sao phải đợi.”

“Vì chúng ta không phải là những con thú dã man mà những kẻ độc ác này đã gọi chúng ta. Chúng ta phải biết bà hộ sanh có phải là kẻ phản bội hay không. Và anh không phải là kẻ thay mặt công lý, Byron. Không dễ dàng khi quyết định lấy mạng sống. Mỗi cuộc giết chóc đều mang tới những lời thì thầm cám dỗ đen tối, gần hơn cho đến khi sức quyến rũ của ma ca rồng đủ mạnh, đến mức không thể kháng cự.” Mikhail cảm thấy sức nặng của những sanh mạng đè nặng qua hàng thế kỷ, nhưng quyền lực và trách nhiệm của ông lớn mạnh hơn, vì vậy ông làm việc nầy dễ dàng hơn. Khi cảm xúc của ông dần mất đi, tất cả chỉ là ý chí mạnh mẽ và ý thức về chánh tà ngăn cản ông đánh mất linh hồn trước những lời thì thầm quỷ quyệt của bóng tối đang tranh giành quyền lực tối cao.

“Anh muốn chúng tôi làm gì?” Jacques hỏi.

“Eleanor và Celeste không còn an toàn trong nhà của họ nữa. Không liên lạc với bà gộ sanh. Đưa Celeste tới nhà tôi trên hồ. Eric sẽ có thể nghiêng cứu về nghệ thuật cổ xưa mà anh ấy đã bỏ bê. Nơi đó dễ dàng được bảo vệ. Eleanor không thể đi xa.”

“Họ có thể dùng nhà tôi.” Byron đề nghị. “Họ sẽ ở gần khi cần trợ giúp.” Eleanor là chị gái của anh, và anh luôn rất yêu thương chị ấy. Mặc dù thật sự rằng cảm xúc của anh đã mất hết, anh vẫn nhớ cảm giác thế nào với chị gái của mình.

“Thật là mạo hiểm. Nếu mối quan hệ của anh bị phát hiện và cô ấy bị nghi ngờ, hoặc anh bị nhìn thấy đang hỗ trợ Rand..” Mikhail lắc đầu, không thích ý tưởng đó. “Có lẽ họ nên tới nhà tôi.”

“Không!” Phản đối đồng thời lập tức và sắc nhọn.

“No, Mikhail, chúng tôi không thể chịu được anh chịu mạo hiểm.” Giọng Jacques hoảng hốt.

“Phụ nữ đặt lên đầu, trước tất cả chúng ta, Jacques.” Mikhail nhẹ nhàng nhắc nhở anh. “Không có họ, giống loài của chúng ta sẽ chết. Chúng ta có thể quan hệ với loài người nhưng chúng ta không thể có con với họ. Những người phụ nữ của chúng ta là báu vật quý giá nhất. Mỗi người các anh đều phải tìm bạn đời và làm cha. Nhưng hãy chắc chắn rằng người anh chọn là bạn đời thực sự. Tất cả các anh đều biết các dấu hiệu đó, màu sắc, cảm xúc, khao khát vì cô ấy. Mối liên kết rất mạnh mẽ. Khi một người chết, kẻ còn lại thường chọn đời sống tiếp theo. Đó là cái chết hoặc là ma ca rồng. Chúng ta đều biết sự thật đó.”

“Nhưng Rand …” Byron ngừng lại.

“Rand trở nên mất kiên nhẫn với việc chờ đợi. Noelle bị ám ảnh, nhưng họ không phải là bạn đời thật sự của nhau. Tôi nghĩ họ chán ghét lẫn nhau, ở trong bẫy của mối quan hệ bịnh hoạn. Ông ta sẽ sống sót sau sự ra đi của cô ấy.” Mikhail cố gắng kiềm chế sự ghê tởm trong giọng mình. Bạn đời thật sự không thể sống sót lâu mà không có nhau. Thực tế đó và tỷ lệ tử vong cao của con cái họ đã gây tổn thất lớn cho giống loài đang ngày càng suy giảm của họ. Người của ông sống rải rác khắp dãy núi – một số còn sống ở những nước khác, nhưng hầu hết bọn họ không thể sống dễ dàng nếu không có mãnh đất thuộc về mình. Mikhail không chắc chắn là người của mình sẽ sống sót tới thế kỷ sau. Dầu khó khắn đến mức nào, ông cũng tìm ra hy vọng để giữ cho những người đàn ông không biến đổi thành ma ca rồng.

“Mikhail” – Jacques chọn lựa từ ngữ cẩn thận – “chỉ có anh và Gregori biết bí mật của giống loài chúng ta. Anh biết Gregori sẽ chọn sống cô độc. Chỉ có anh có thể chỉ dạy, lãnh đạo, giúp đỡ chúng tôi trưởng thành. Nếu chúng ta sống sót, trở nên mạnh mẽ lần nữa, không thể thiếu anh. Máu của anh là sự sống của giống loài chúng ta.”

“Tại sao em nói điều này với tôi?” Mikhail bật ra, không muốn nghe sự thật.

Jacques và Byron liếc nhìn nhau lo lắng. “Chúng tôi lo lắng khi anh liên tục lấy máu.”

“Việc lấy máu đó không thể tránh khỏi và không phải việc của em.”

“Anh đã chọn cách hoàn toàn đơn độc, ngay cả ở giữa chúng tôi, những người mà anh coi là cùng dòng máu.”

“Em đang muốn nói cái gì?” Mikhail bật ra thiếu kiên nhẫn. Ông đã rời khỏi Raven quá lâu. Ông cần nhìn thấy cô, ôm cô, liên kết tinh thần với cô.

“Chúng tôi không thể mất anh. Và nếu anh không muốn tiếp tục sống, anh sẽ bắt đầu liều lĩnh và bất cẩn.” Jacques chậm rãi nói. Mắt họ nhìn nhau. Jacques không nao núng. “Mắc sai lầm.”

Đôi mắt đen sâu của Mikhail chậm rãi ấm áp, và nụ cười nhếch làm góc mặt sắc sảo đẹp đẽ cứng nhắc trở nên mềm mại. “Em đồ quỷ nhỏ. Làm thế nào em theo dõi mà tôi không biết vậy?”

“Cặp sói đầu đàn cũng lo sợ cho anh,” Jacques thừa nhận. “Vì em cùng dòng máu và do anh bảo vệ, chúng cũng chấp nhận và nói với em. Chúng theo dõi khi anh biến hình và khi anh chạy với cả bầy. Chúng nói anh không vui.”

Mikhail cười nhẹ. “Anh cần một tấm da sói tốt cho mùa đông này. Dầu cảm xúc anh thế nào, Noelle là em gái chúng ta, một người thân. Anh sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi những kẻ sát hại được đưa ra công lý.”

Jacques hắng giọng, nụ cười tự mãn trên gương mặt đen tối. “Em không cho rằng người phụ nữ mà anh đang che dấu có liên quan gì tới mong muốn đột ngột thức dậy giữa đêm của anh.”

Mủi giày của Mikhail gần như đạp Jacques rớt khỏi cành cây để trả đũa vì sự liều lĩnh.

Byron bắt một nhánh cây, nắm chặt nó. “Eleanor và Vlad có thể ở với tôi. Để nhân đôi sự bảo vệ cho cô ấy và đứa nhỏ còn trong bụng.”

Mikhail gật đầu. Dù ông không mấy hài lòng với quyết định này, ông có thể thấy rằng họ tiếp tục phản đối nếu ông khăng khăng mạo hiểm cá nhân mình. “Trong vài ngày, cho tới khi chúng ta tìm ra cách an toàn hơn.”

“Hãy cẩn thận, Mikhail.” Jacques nhắc nhở.

“Ngày mai hãy ngủ thật sâu,” ông trả lời. “Họ đang săn đuổi chúng ta.”

Byron ngừng lại, đột nhiên cảnh giác. “Làm thế nào mà ông xuống lòng đất nếu người phàm kia ở cùng ông?”

“Tôi sẽ không rời khỏi cô ấy.” Giọng Mikhail không lay chuyển.

“Chúng tôi càng ở sâu dưới lòng đất sẽ càng khó nghe ông gọi nếu có sự gì xảy ra,” Jacques lặng lẽ nhắc nhở.

Mikhail thở dài. “Hai chú đúng là không ngừng nghỉ như hai bà già. Tôi chắc chắn là mình có khả năng bảo vệ hang ổ của mình.” Cơ thể ông lung linh, uốn cong và biến thành một con cú. Ông giang đôi cánh rộng và vọt lên bầu trời, tìm đường trở về với Raven.

Ông hít thở sâu, lấp đầy bởi mùi hương sạch sẽ và thuần khiết, xóa đi hết những thứ xấu xí vừa tìm ra được vào đêm qua. Hương vị của cô trong thư viện, trộn lẫn với ông. Ông hít vào phổi vùi vị kết hợp của cả hai, cúi xuống nhặt lấy mấy món quần áo bừa bộn. Ông muốn ở bên trong cô, chạm vào cô, gắn chặt môi và máu của họ thành một, đọc lời nguyền để chúng mãi mãi gắt kết theo cách mà chúng vốn phải vậy. Ý nghĩ về việc cô trao mình hân hạnh đó, chấp nhận đề nghị của mình, kích thích đến mức Mikhail phải đứng yên cho đến khi nhu cầu cấp bách của cơ thể dịu đi phần nào.

Ông tắm rất lâu, rửa sạch mùi sói khỏi cơ thể, bụi và các vết dơ, mùi của những kẻ phản bội. Tất cả người Carpathian đều cẩn thận làm theo thói quen của người thường. Thức ăn trong kệ chén và quần áo trong tủ. Đèn sáng khắp nhà. Tất cả họ đều tắm mặc dù điều đó không cần thiết, và hầu hết họ đều cảm thấy vui khi làm vậy. Ông thấy mái tóc màu cà phê của mình buông xõa khi đến chỗ Raven. Đây là lần đầu tiên ông tự hào vì cơ thể mình, cách mà nó cứng rắn, hung hãn đòi hỏi khi nhìn thấy cô.

Cô đang ngủ, tóc cô xõa dài như màn lụa trên gối. Cái mền đã trượt và chỉ có làn tóc dài của cô còn phủ ngang ngực. Bức tranh quá mức gợi tình. Cô đang nằm đó chờ ông, cần ông ngay cả trong giấc ngủ. Ông dịu dàng thì thầm mệnh lệnh giải thoát cho cô khỏi giấc ngủ cưỡng ép khi ông kéo chăn ra hết.

Cô nằm trong ánh sáng của trăng, da dẻ mềm mại, mơn mởn như trái đào. Mikhail trượt tay theo đường cong của chân cô. Cảm giác khiến ông rung động tận bên trong. Ông vuốt ve hông cô và lần theo vòng eo nhỏ nhắn, săn chắc. Raven cựa quậy, cử động không ngừng. Mikhail nằm dài bên cạnh cô, kéo cô vào trong vòng tay bảo vệ của mình, cằm ông tựa trên đỉnh đầu cô.

Ông muốn cô, bất cứ cách nào ông sẽ có cô nhưng ông nợ cô một chút lòng thành thật. Ông sẽ nói với cô nhiều nhất có thể. Cô chậm rãi tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, dụi người lên vòm ngực mạnh mẽ rắn chắc của ông như thể tìm kiếm sự thoải mái từ cơn ác mộng. Làm cách nào mà một người thường hiểu được nhu cầu tình dục cháy bỏng của đàn ông Carpathian trong một nghi lễ giao phối thực sự? Trải qua nhiều thời gian, ông chỉ sợ hãi vài thứ, nhưng hơn tất cả ông sợ chính bản thân mình trong ánh mắt ngây thơ của cô.

Qua nhịp thở ông biết cô đã thực sự tỉnh và căng thẳng khi cô nhận ra cô đang ở đâu và với ai. Ông đã đoạt sự trong trắng của cô bằng cách quá thô lỗ, gần như lấy đi mạng sống của cô. Làm sao mà cô tha thứ việc như vậy?

Raven nhắm mắt lại, cố gắng trong tuyệt vọng để tách rời thực tế và tưởng tượng, sự thực và huyền ảo. Cả người cô đau nhức, bị thương ở những chỗ mà cô không biết là mình đã bị. Cô cảm thấy khan khác, nhạy cảm hơn. Cơ thể Mikhail dựa lên cô như đá cẩm thạch nóng bỏng. bất động và hung hãn, gợi cảm không thể chịu nổi. Cô có thể nghe rõ ràng tiếng cọt kẹt và xào xạc của ngôi nhà, tiếng cành cây đung đưa ngoài cửa sổ. Cô đẩy tường ngực của Mikhail để tách họ ra xa một chút.

Mikhail xiết chặt vòng tay, vùi mặt vào tóc cô. “Nếu em kết nối với tâm trí tôi, Raven, em biết tôi cảm thấy thế nào với em.” Giọng ông khàn khàn. dễ bị tổn thương.

Bất chấp bản thân mình, Raven cảm thấy trái tim mình rung động.

“Tôi không muốn em rời đi, bé con. Hãy dũng cảm ở lại với tôi. Có lẽ tôi là một con quái vật. Tôi không biết nữa, tôi nói thiệt đó, chỉ biết là tôi cần em ở lại.”

“Ông có thể làm tôi quên đi.,” cô chỉ ra, cho mình hơn là cho ông, có ý hỏi hơn là trả lời. Ông đã rất hoang dã, nhưng cô không thể nói là ông làm tổn thương cô. Hơn thế, ông đã đưa cô tới những vì sao.

“Tôi đã nghĩ về điều đó,” ông miễn cưỡng thừa nhận, “nhưng tôi không muốn điều đó giữa hai chúng ta, tôi xin lỗi tôi đã không cẩn thận hơn cho lần đầu tiên của em.”

Cô nghe được đau xót trong giọng nói của ông, cảm nhận được câu trả lời trong cơ thể mình. “Ông biết là ông chắc chắn làm tôi vui sướng mà.”

Ngây ngất có vẻ giống hơn. Một lễ rửa tội bằng lửa, trao đổi linh hồn. Ông hoang dã, và ông đã thổi qua cô bằng cơn bão lửa. Và cô lại muốn ông, khao khát được vuốt ve, sức mạnh thôi thúc của cơ thể ông. Nhưng ông nguy hiểm, thật sự thật sự nguy hiểm. Cô biết điều đó vào lúc nầy. Cô biết ông khác biệt, rằng có gì đó ẩn bên trong ông, giống thú hoang hơn là con người.

“Mikhail.” Raven lại đẩy tường ngực vững chắc của ông. Cô cần phải thở, để nghĩ mà không có cảm giác nóng bỏng của làn da và nhu cầu cấp bách của cơ thể ông.

“Đừng làm vậy!” Ông ra lệnh sắc bén. “Đừng đuổi tôi đi.”

“Ông đang nói về một cam kết gì đó vượt xa hơn tôi tưởng tượng ra …” Raven cắn môi. “Nhà tôi cách đây rất xa.”

“Em không có gì ở đó ngoài đau khổ, Raven.” Ông từ chối để cô lấy đó làm lý do. “Em biết em không thể tự mình sống sót, và mặc dù em có ý định từ chối khi người ta đến nói với em về tội ác ghê tởm khác, em biết là trong tim em, em sẽ không thể nói không. Bản năng của em là không để kẻ giết người tự do khi em cò thể bảo vệ nạn nhân tiếp theo.” Bàn tay ông luồn vào mái tóc dài mượt như lụa của cô, như thể điều đó có thể giữ cô lại với anh. “Họ không thể chăm sóc em như tôi.”

“Chúng ta khác nhau thế nào? Ông có thái độ này với phụ nữ, như thể chúng tôi là công dân hạng hai và không được thông minh. Thật không may, ông có khả năng áp đặt ý chí của mình lên bất kỳ ai chống lại ông. Và tôi sẽ. Mọi lúc. Tôi phải là chính mình, Mikhail.”

 Ông nâng mái tóc ra khỏi gáy cô và đặt nụ hôn nhẹ lên làn da trần của cô. “Em biết thái độ của tôi với phụ nữ phản ánh từ nhu cầu bảo vệ họ, không phải tôi nghĩ rằng họ kém hơn mình. Cứ phản đối tôi nếu em muốn, bé con. Tôi yêu tất cả mọi thứ của em.”

Ngón cái của ông vuốt ve bờ ngực mềm mại của cô, làm máu cô nóng bừng, khiến cô rùng mình háo hức dọc sống lưng. Raven muốn ông hoang dã và mất kiểm soát, muốn ông cần cô. Ông luôn kiềm chế bản thân, thật là một liều thuốc k1ich thích tình dục mạnh mẽ khi cô nhận ra mình có thể khiến ông mất kiểm soát.

Mikhail cúi đầu về phía đỉnh vú cứng rắn vươn lên mời gọi. Lưỡi ông chạm vào nhẹ nhàng. Ông hôn lên đỉnh vú mượt như nhung, ngoạm da thịt mịn màng vào trong khoang miệng ấm nóng, ẩm ướt. Raven rên thành tiếng, nhẹ thở ra rồi nhắm mắt lại. Cơ thể cô trở nên sống động, mỗi đầu dây thần kinh kêu gào đòi được vuốt ve. Cô mềm nhũn như không xương, mềm dẻo, tan chảy với sức nóng của ông.

Cô không muốn như thế này. Nước mắt đốt nóng cổ họng, ẩn trong mắt. Cô không muốn như vầy, nhưng cô cần điều nầy. “Đừng tổn thương em, Mikhail.” Cô thì thầm nỉ non trong vòm ngực cơ bắp của ông. Đó là lời cầu xin cho tương lai của họ. Raven biết ông sẽ không bao giờ tổn thương thể xác xô, nhưng cuộc sống của họ sẽ gặp rất nhiều sóng gió.

Ông ngẩng đầu lên, dịch chuyển để sức nặng của ông ghim cô bên dưới mình. Đôi mắt đen di chuyển đầy chiếm hữu trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô. Bàn tay ông ôm lấy khuôn mặt cô, ngón cái vuốt ve qua cằm, bờ môi dưới đầy đặn.

“Đừng sợ tôi, Raven. Có lẽ nào em không cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của tôi, sự ràng buộc của tôi vào em? Tôi sẽ cho em mạng sống của tôi.” Vì ông muốn họ chân thành với nhau, ông thừa nhận điều không thể tránh khỏi. “Sẽ không dễ dàng gì, nhưng chúng ta sẽ xử lý được.” Bàn tay ông vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, xuống thấp hơn và dừng lại ở nơi những lọn lông xoăn đen tuyền.

Cô ngăn ông lại. “Có chuyện gì xảy ra với em?” Cô đang bị nhầm lẫn. Có phải cô đã ngất đi? Mọi thứ cứ lộn xộn hết lên. Cô biết chắc chắn rằng Mikhail đã buộc cô uống thứ thuốc pha chế kinh tởm nào đó, và khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu. Sau đó thường xuyên có ác mộng. Cô đã quen với ác mộng, mọi lần trải qua thần giao cách cảm với kẻ bạo lực đều gây ra chúng, nhưng lần này chúng khủng khiếp và rất riêng tư. Trong đó, cô bị ép sát vào mảng ngực trần. miệng áp vào vết thương kinh khủng. Máu, chảy như sông, ép xuống cổ họng cô. Cô nghẹn ngào ngậm miệng, chống cự, nhưng bằng cách nào đò, trong cơn ác mộng, cô không thể dứt ra. Cô đã cố gắng gọi Mikhail giúp đỡ. Sau đó cô nhìn lên, chính là ông, nhìn xuống cô với đôi mắt đen bí hiểm, tay ông éo đầu cô tới vết thương trên ngực ông. Có phải vì cô đang ở ngay trung tâm của vùng đất Dracula, và Mikhail khiến cô nhớ đến một hoàng tử bóng đêm bí ẩn?

Raven không thể tự giúp mình, cô vuốt ve những ngón tay dịu dàng trên ngực không tì vết của ông. Điều gì đó đã xảy ra, và cô biết cô đã thay đổi mãi mãi, rằng bằng cách nào đó cô là một phần của Mikhail và ông cụng là một phần của cô.

Đầu gối của Mikhail nhẹ nhàng đẩy hai chân cô ra. Ông lại di chuyển phía trên cô, chặn mọi thứ bằng đôi vai rộng của mình. Ông khiến cô nghẹt thở với kích thước và năng lực, sự mạnh mẽ và vẻ đẹp của cơ thể ông. Rất nhẹ nhàng, theo cách mà ông lên làm ở lần đầu tiên, ông tiến vào bên trong cô.

Raven thở hổn hển. Cô sẽ không bao giờ quen được cách ông lấp đầy, kéo căng bên trong cô, cách ông biến cơ thể cô trở thành chất lỏng nóng bỏng. Nếu lần đầu tiên ông hoang dã thì lần này ông dịu dàng và chăm sóc. Mỗi cú nhấn sâu tạo nên ham muốn mãnh liệt hơn nữa, đòi hỏi cấp bách khiến tay cô chủ động vuốt ve cơ bắp săn chắc trên lưng ông, miệng cô di chuyển trên cô và ngực ông.

Mikhail rất kiềm chế, dùng hết kỷ luật phi thường. Miệng cô làm ông muốn điên lên, cảm giác những ngón tay vuốt ve da mình. Raven quá chật – nóng bỏng và mềm mại như nhung xiết chặt ông, đốt lên ngọn lửa. Ông có thể cảm nhận con thú bên trong đang tranh đấu đòi được giải phóng, cơn đói khát dữ dội, cơ thể ông càng cứng rắn, di chuyển nhanh hơn, vùi mình vào trong cô, gắn liền hai cơ thể, hai trái tim. Ông mở rộng tâm trí, tìm kiếm tâm trí cô. Khao khát của cô thúc đẩy ông tiến lên. Móng tay cô bấm lê lưng ông, những ngọn sóng trào lên trong cơ thể cô. Mikhail đã lao vào ngọn lửa trước khi con quái vật kịp thoát ra. Ông đi sâu vào trong cô, cảm nhận cơ thể cô, căng cứng và nóng bỏng, ôm chặt lấy ông. Ông gầm thành tiếng trầm thấp thỏa mãn.

Mikhail nằm trên người cô, vẫn dính chặt với nhau, thỏa mãn với khoảnh khắc nầy. Ông cảm nhận nước mắt cô trên ngực mình. Chậm rãi ngẩng đầu lên, ông cúi hôn những giọt nước mắt của cô. “Tại sao em khóc?”

“Làm sao mà em có đủ sức để rời khỏi ông?” cô thì thầm dịu dàng, buồn khổ.

Đôi mắt ông tối sầm lại nguy hiểm. Mikhail lăn qua, cảm thấy cô khó chịu khi khỏa thân nên kéo cái mền quanh người cô. Raven ngồi dậy. gạt mái tóc dày đang rủ xuống khỏi mặt bằng cử chỉ ngây thơ, gợi cảm đến kỳ lạ mả ông rất yêu thích. Đôi mắt xanh của cô biểu lộ rõ vả cảnh giác.

“Em sẽ không rời khỏi tôi, Raven.” Giọng ông khắc nghiệt hơn là ông muốn. Ông cố gắng buộc mình phải nhẹ nhàng hơn. Cô ấy trẻ và ngây thơ, ông phải nhớ điều này hơn hết thảy. Cô không biết gì về cái giá phải trả khi hai người họ tách riêng ra. “Làm sau em có thể chia sẻ những gì đã xảy ra giữa chúng ta và rồi lại bỏ đi?”

“Ông biết tại sao mà. Đừng giả vờ như không biết. Tôi cảm nhận vài thứ, nhận ra chúng. Điều này quá lạ lùng với tôi. Tôi không biết luật lệ ở nước này, nhưng khi ai đó bị sát hại, chính quyền và báo chí phải được báo tin. Đó chỉ là một việc, Mikhail, chúng ta còn chưa đề cập đến việc mà ông có thể làm – gần như bóp cổ Jacob, vì chúa. Ông ở ngoài tầm với của tôi, và chúng ta đều biết vậy.” Cô kéo cái mền sát vào quanh vai. “Tôi muốn ông, tôi thậm chí không nghĩ tới sẽ thế nào nếu không có ông, nhưng tôi không chắc chuyện gì đang diễn ra.”

Bàn tay ông vuốt xuống mái tóc dài của cô có vẻ ngập ngừng, ngón tay ông di chuyển qua những sợi tóc như tơ xuống lưng rồi đến sống lưng trần của cô. Đụng chạm của ông làm cô tan chảy từ bên trong, ngón chân cong lại. Raven nhắm mắt, gục đầu lên đầu gối. Cô không hợp với ông chút nào.

Mikhail đưa tay lên gáy cô, mấy ngón tay vuốt ve. “Chúng ta đã cam kết là của nhau. Em cảm nhận được mà, Raven?” Ông thì thầm, giọng khàn khàn pha lẫn ấm áp và gợi cả,. Ông biết ông đang đấu tranh với bản năng của cô, bản năng tự bảo vệ mình. Ông chọn lựa từ ngữ rất cẩn thận. “Em biết tôi là ai, bên trong tôi là gì. Nếu chúng ta tách nhau ra, em vẫn sẽ cần cảm giác tay tôi vuốt ve em, miệng tôi trên môi em, cơ thể tôi ở trong em, là một phần của em.”

Chỉ những từ này của ông đã làm máu cô nóng lên, xoa dịu nỗi đau tận sâu bên trong cô. Raven che mặt, xấu hổ vì đòi hỏi những điều này từ một người xa lạ. “Tôi sẽ về nhà, Mikhail. Tôi bị cuốn vào ông, tôi đang làm những việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm.”

Đó không chỉ là tiếp xúc thân mật. Cô ước là vậy. Cô đã không muốn cảm thấy sự cô độc, sự vĩ đại, ý chí phi thường của ông và nỗ lực để giữ cho người của ông khỏi những tổn thương. Nhưng cô đã cảm nhận được. Cô có thể cảm giác được trái tim, tâm hồn, ý chí của ông. Cô đã trò chuyện với ông trong yên lặng, cô đã chia sẻ tâm ý với ông. Cô biết ông ở trong cô. Cánh tay ông vòng quanh vai mình, kéo thân hình co ro của cô lại bên cạnh. Để an ủi hay kiểm soát?

Raven nuốt những giọt nước mắt nóng hổi. Có nhiều âm thanh rơi lọt vào đầu cô, xào xạc, cọt kẹt. Cọ đưa tay lên che hai tai để ngăn chúng lại. “Chuyện gì xảy ra với tôi vậy, Mikhail? Cái gì đã thay đổi tôi thành như vầy?”

“Em là cuộc sống, bạn đời, một nửa bị lạc mất của tôi.” Bàn tay ông trở lại vuốt ve tóc cô với sự dịu dàng vô hạn. “GIống loài tôi kết bạn suốt đời. Tôi là người Carpathian, tôi đến từ đất. Chúng tôi có vài khả năng thiên bẩm.”

Cô quay đầu lại, nhìn ông với đôi mắt xanh mở lớn. “Khả năng thần giao cách cảm. Khả năng của ông rất mạnh, mạnh hơn tôi rất nhiều. Và rất sâu rộng – làm tôi kinh ngạc, những thứ mà ông có thể làm.”

“Cái giá phải trả cho những khả năng nầy cũng cao, bé con. Chúng tôi bị lời nguyền với nhu cầu cần một bạn đời, người chia sẻ tâm hồn. Một khi điều đó xảy ra – và nghi lễ có thể rất thô bạo với người phụ nữ vô tội – chúng tôi không thể sống xa bạn đời của mình. Chúng tôi có rất ít con cái, mấy đứa nhỏ thường mất ở năm đầu đời và hầu hết chúng đều là con trai. Chúng tôi đều được ban phước và nguyền rủa vì tuổi thọ. Với những người hạnh phúc, trường thọ là phước lành; với những kẻ chỉ cô đơn và bị dày vò thì đó là một lời nguyền rủa. Tồn tại vĩnh cữu trong bóng tối, cằn cỗi và khắc nghiệt.”

Mikhail khum cằm cô trong lòng bàn tay, nâng nó lên để cô không tránh được đôi mắt đen tối và khao khát của mình. Ông hít sâu và thở dài. “Chúng ta không phải là quan hệ tình dục, bé con, chúng ta không làm tình. Chúng ta gần như đã thực hiện nghi lể giao phối thực sự của người Carpathian mà không cần đến dòng máu của tôi. Nếu em bỏ rơi tôi …” Giọng ông lạc đi, và ông lắc đầu. Ông cần phải ràng buộc cô với mình, không thể thay đổi được.

Te avio päläfertiilam – Em là bạn đời của tôi.

Éntölam kuulua, avio päläfertiilam – Tôi coi em là bạn đời của mình.

Những lời nói in sâu vào tâm trí mỗi người đàn ông Carpathian trước khi được sanh ra, đã vang vọng trong tâm trí và trái tim họ. Con quái vật bên trong luôn thét gào nói ra chúng. Cô sẽ không bao giờ trốn thoát, nhưng ông sẽ không làm điều này với cô, nói những lời này với một người phàm. Ông không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô.

Vị trí trên ngực trái của cô đau nhức, thậm chí bỏng rát. Raven nhìn xuống, thấy dấu vết đen tối do anh để lại, cọ dùng ngón tay chạm vào nó. Cô nhớ cảm giác khi răng ông ghim cô xuống sàn, sức mạnh đó, tiếng gầm gừ run rẩy cảnh báo từ họng ông giống như loài thú. Ông chiếm lấy cơ thể cô như thể nó thuộc về ông, hoang dại, hơi thô lỗ, nhưng có gì đó bên trong cô hưởng ứng khao khát dữ dội và khu cầu bên trong của ông. Cùng lúc đó, ông rất dịu dàng, chắc rằng cô vui sướng trước cảm xúc của ông, quá cẩn thận với thân thể nhỏ bé mảnh khảnh của cô. Sự kết hợp giữa dịu dàng và bản chất hoang dại khiến cô không thể cưỡng lại. Raven biết không có người đàn ông nào khác chạm vào cô như cách ông đã làm. Đó chỉ có thể là MIkhail dành cho cô.

“Ông muốn nói với em rằng ông là giống loài khác, Mikhail?” Cô cố gắng đem những mảnh thông tin ghép lại với nhau.

“Cúng tôi tin rằng chúng tôi là một chủng loại khác. Chúng tôi khác biệt. Chúng tôi ẩn giấu rất tốt – buộc phải vậy – nhưng chúng tôi có thể nghe những thứ mà loài người không thể. Chúng tôi nói chuyện với loài thú, chia sẻ tâm trí cũng như cơ thể, trái tim. Hãy hiểu rằng, thông tin này lọt vào tay kẻ xấu sẽ hủy diệt tất cả chúng tôi. Cuộc sống của tôi theo đúng nghĩa đen là đang nằm trong tay em.” Theo nhiều cách hơn là một.

Cô bắt được tiếng vọng suy nghĩ trước khi ông kiểm soát nó. “Liệu ông có dừng lại nếu em hoảng sợ không?”

Ông nhắm mắt, hổ thẹn. “Tôi rất muốn nói dối em, nhưng tôi sẽ không. Tôi sẽ dỗ dành em, để chắc rằng em có thể chấp nhận tôi.”

“Ra lệnh cho tôi?”

“Không!” Ông phủ nhận kịch liệt. Ông sẽ không đi quá xa như vậy. Ông chắc chắn về điều nảy. Ông tin tưởng chắc chắn rằng ông sẽ thuyết phục cô chấp nhận mình.

“Những tài năng thiên bẩm này,” cô xoa xoa cằm cà đầu gối mình. “Ông có sức khỏ cường tráng hơn tất cả những người mà tôi biết. Lần đó nước nhảy trong thư viện – ông nhắc tôi nhớ tới loài mèo trong rừng rậm – đó có phải là một phần của di truyền, đúng không?”

“Đúng.” Tay ông lại luồn vào tóc cô, đưa một nắm lên vùi mặt vào đó, hít vào. Mùi hương của anh còn đọng lại trên cô, sẽ đọng lại trong cô. Một thoáng hài lòng hiện ra trong đôi mắt sâu thẳm của ông.

“Ông cắn em.” Cô chạm vào cổ trước, sau đó tới ngực. Có chút đau đớn và dễ chịu kỳ lạ bên trong khi cô nhớ tới sự hoang dại của ông trong tay cô, cơ thể ông cuồng nhiệt vì đòi hỏi, tâm trí dày vò, khao khát vô hạn, miệng ông đói khát và háo hức trên cơ thể cô.

Có chuyện gì với cô khi cô muốn nhiều hơn nữa? Cô đã từng nghe về những người phụ nữ say mê tình dục và là nô lệ tình dục. Có phải điều này cũng đang xảy ra với cô? Cô giơ tay lên như thể muốn xua đuổi ông. “Mikhail, chuyện này diễn ra nhanh quá. Em không thể yêu đương chỉ trong vòng vài ngày, hoặc quyết định cuộc đời mình chỉ trong vài phút. Em không biết gì về ông. Em thậm chí còn hơi sợ ông, sợ giống loài của ông, quyền năng kỳ lạ của ông.”

“Em đã nói là em tin tôi.”

“Em tin. Đó là điều làm em sắp điên. Ông không thấy sao? Chúng ta quá khác nhau. Ông làm những chuyện điên rò, nhưng em vẫn muốn ở cùng ông, nghe tiếng ông cười, tranh cãi với ông. Em muốn thấy nụ cười của ông, cách đôi mắt ông sáng lên, khao khát và đòi hỏi của ông mỗi khi nhìn em. Rm muốn xua đuổi lạnh lẽo trong mắt ông, xa cách và cô độc khi môi ông rắn đanh và nhìn ông rất tàn nhẫn, thô bạo. Phải, em tin ông, nhưng em không có lý do để làm vậy.”

“Em trông nhợt nhạt quá. Em thấy thế nào?” Ông muốn nói với cô rằng đã quá trễ, rằng họ đã đi quá xa, nhưng ông biết điều này sẽ chỉ tạo ra sự phản kháng và cảnh giác không cần thiết trong cô.

“Hứ, dạ dày em khó chịu, giống như em nên ăn gì đó, nhưng nghĩ tới thức ăn làm em muốn bịnh. Ông đã cho em uống những loại thuốc thảo dược gì đó, đúng không?”

“Uống nước và nước trái cây trong vài ngày, ăn một ít trái cây. Không ăn thịt.”

“Em ăn chay.” Cô nhìn xung quanh. “Quần áo em đâu?”

Ông bất chợt cười toe toét, đúng kiểu nhếch mép giả dối của cánh đàn ông. “Tôi bỏ rồi và xé cái quần jean của em luôn rồi. Hãy ở lại với tôi đem nay, và tôi sẽ lấy quần áo mới cho em vào ngày mai.”

“Bây giờ trời đã gần sáng rồi,” cô chĩ ra, không có ý muốn nằm xuống với ông nữa. Cô không thể nằm vạnh ông và không nóng lên vì ông. “Với lại, em muốn tắm.”

Trước khi Mikhail có cơ hội phản đối, Raven trượt ra khỏi giường, cuộn mình an toàn trong cái mền may theo kiểu xưa, xua đi ý tưởng bản thân sẽ an toàn với ông khi họ cô chỉ cách ông một khoảng.

error: Content is protected !!