Raven bật cười, với ông nghe như tiếng nhạc. Tay Mikhail âu yếm ngực cô, ôm lấy phần ngực mềm mại trong lòng bàn tay khi ông cúi đầu xuống nhận lời mời gọi của cô. Miệng ông nóng và ẩm ướt và đòi hỏi, hàm răng cào nhẹ qua lại trên làn da nhạy cảm của cô. Tóc ông cọ vào cô giống như cách lưỡi ông liếm dọc theo hai bên sườn. Nga lập tức tay cô vòng quanh ông khi cô tựa lưng vào đầu giường.
Mikhail nằm dài trên giường, tựa đầu vào lòng cô. “Em định đảo lộn thế giới trật tự của tôi, phải không?”
Cô luồn mấy ngón tay vào tóc ông, tận hưởng cảm giác độ dày mượt mà của chúng chạm vào làn da trần ở hông và đùi mình. “Em chắc chắn có ý định làm hết sức mình. Ông đang ở trong một lối mòn. Ông cần phải bước vào thế kỷ hiện đại này.
Ông cảm nhận cơ thể mình thư giãn, và bình yên tràn vào trong người, xua tan đi căng thẳng khủng khiếp. Vẻ đẹp sâu thẳm bên trong tâm hồn cô tràn ngập tâm hồn ông. Làm sao ông có thể trách cô việc cô cảm thấy cần giúp đỡ ai đó đang đau đớn, khi mà chính lòng trắc ẩn của cô đã kéo ông ra khỏi bóng đêm và đi vào thế giới của ánh sáng và niềm vui? Ông có thể cam thấy nỗi đau và giận dữ, nhưng ít nhất ông có khả năng cảm nhận được. Cảm xúc mãnh liệt. Vui sướng. Ham muốn. Khao khát tình dục. Yêu.
“Em là cuộc sống của tôi, bé con. Chúng ta sẽ hỏi xin cha Hummer làm lễ kết hôn theo cách của em.” Hàm răng trắng của ông nhe ra với cô. Đôi mắt đen ám áp đầy mãn nguyện. “Tôi sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân như một sự ràng buộc, và em sẽ xóa từ ly dị và tất cả ý nghĩa của nó khỏi trí nhớ của em. Điều đó sẽ làm tôi hài lòng lắm.” Ông cười toe toét với cô, thích thú chế nhạo cô theo kiểu rất riêng của mình.
Ngón tay cô dịu dàng lần theo đường nét rắn rỏi ở xương quai hàm của ông. “Làm sao mà ông luôn xoay mọi thứ theo hướng có lợi cho mình vậy hả?”
Tay ông tìm tới làn da trần như sa tanh ở đùi cô, say sưa trong hơi ấm áp ở đó. “Tôi biết trả lời thế nào, bé con. Có lẽ đó là một tài năng thiên bẩm.” Ông quay đầu, kéo vạt áo sơ mi sang một bên và rúc vào cô.
Âm thanh trầm thấp thoát ra từ sâu trong cổ họng Raven khi lưỡi ông vuốt ve cô. Hơi miễn cưỡng, trước sự thúc giục của hai bàn tay đang đặt trên đùi, cô dang rộng hai chân ra để ôm lấy ông và để ông được dễ dàng hơn. Cô luồn tay vào và làm rối tung mái tóc màu cà phê của ông.
Mikhail vào sâu hơn, khiến cô rùng mình vì sung sướng. Ông có thể cảm nhận được ngọn lửa đang lan rộng trong máu, phấn khích nhanh chóng dâng lên, hoang dã, vui sướng như đang hát lên trong huyết quản. Cánh tay ông vòng qua hông cô, kéo cô tới gần hơn để ông có thể rúc vào sâu hơn nữa. Ông dự định sẽ dành nhiều thời gian, mang tới cho cô nhiều sung sướng hơn. Cô là phụ nữ của ông, là bạn đời, và không ai có thể cho cô sự ngất ngây như ông có thể. Ông đắm mình trong hương vị tuyệt vời của cô, cảm nhận từng cơn run rẩy do mình mang tới cho cơ thể cô, lắng nghe tiếng thút thít nho nhỏ như điệu nhạc và cả tiếng kêu chói tay của cô.
Raven nghe thấy hơi thở hổn hển của chính mình khi thế giới xung quanh mờ dần, những bước tường xung quanh tan biến, để lại cô với những màu sắc bừng lên trong mắt cô và cảm xúc thuần khiết. Ông đang tạo ra cơn đói dữ dội trong cô, nuôi dưỡng nó đến mức cô khao khát ông, cảm thấy như không bao giờ đủ và cách miệng ông ngấu nghiến cô, như đưa cô vào một cõi khác. Tiếng rên thoát ra khỏi cổ họng khi cô cố gắng giữ mình trước sức tấn công của ông.
Cô phải nhìn ông. Khuôn mặt thân yêu của ông ngay lúc đang tập trung vào dục vọng, khao khát sâu sắc đến nỗi mắt ông đen như màn đêm. Lưỡi ông trượt qua những nếp gấp mềm mại của cô, và cô rừng mình, kêu lên, quằn quại bên dưới ông. Cô nghe tiếng ông rên rỉ, và khi cô chạm vào tâm trí ông, cô biết âm thanh đó bị giật ra khỏi ông. Có một niềm thuần túy khi liếm cô như một con sói lớn liếm bữa ăn của nó. Ông ngấu nghiến cô, dùng lưỡi và răng của mình cho đến khi hông cô giật nảy lên trong cô thức và cầu xin, xin ông lấp đầy cô.
Đôi mắt ông hoang dã, hàm răng nhe ra khi ông đứng dậy phía trên, kéo hông cô về phía ông. Lẽ ra cô nên lo sợ nhưng bất chấp vẻ ngoài hoang dã, bàn tay ông vẫn rất dịu dàng, ngay cả khi ngón tay ông chìm vào sâu hơn. Và cô tuyệt vọng vì ông, vì vật cứng rắn kia của ông.
Cô thở hổn hển và kêu lên khi cảm thấy như có tia sét chạy xuyên qua cơ thể, lên trên đùi, thẳng vào trung tâm và truyền hơi nóng cháy rực qua bụng cô khi ông bắt đầu căng cô ra, rồi lấp đầy cô. Mikhail càng lúc càng trượt sâu hơn, sâu hơn vào trong cơ thể cô, kết nối họ với nhau, không ngừng đẩy qua những nếp gấp chật hẹp, hơi nóng thiêu đốt khiến cô khó thở.
Ông lao vào trong cô, cảm giác như xé toạc cơ thể cô, khiến đầu cô đập xuống gối và hông hếch lên để đón nhận những lực đẩy mạnh mẽ. Những lớp cơ bên trong cô siết chặt quanh ông, giữ anh lại với cô, làm tăng ma sát rực lửa. Hơi thở cô thoát ra trong cơn rùng mình khao khát, như tiếng nức nở khi ông tiếp tục gia tăng sự căng thẳng trong cô, kéo căng cô ra trong những xúc cảm thuần khiết.
Ngón tay ông bấm sâu vào lưng ông khi cô cố gắng neo mình lại. Ông không ngừng lại, không để cho cô thở, đẩy cô lên cao hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy ông di chuyển trong tâm trí cô, cảm nhận được khoái cảm của ông, như thể họ chia sẻ với nhau làn da, mỗi dây thần kinh đều sống động và nóng bỏng. Cơ thể cô căng cứng và cô rên rỉ, kẹp chặt ông bên trong cơ thể mình.
Tiếng kêu khàn khàn của ông hòa vào cùng cô, họ cùng nhau bay lên, ôm chặt nhau cho đến khi trở lại mặt đất. Raven nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ông, đắm chìm trong những đường nét mạnh mẽ và cách ông đang nhìn cô với vẻ gì đó như tôn thờ. Cô cười với ông. “Em nghĩ ông đã đặt một loại vùa chú nào đó lên em.”
“Nếu tôi làm vậy,” ông thì thầm, “nó sẽ phản tác dụng, và tôi cũng đã tự gài bẫy mình.”
Họ nằm cùng nhau thêm một lúc, ôm lấy nhau. Mikhail lần theo dấu vết từng đường nét giận dữ trên ngực, bụng cô và đặt những nụ hôn lên chúng. “Chúng gần nhờ mờ đi rồi. Người Carpathian hiếm khi để lại sẹo, mặc dù những vết thương này có thể gây tử vong, và thỉnh thoảng là một yếu tố trong đó.”
Cô vuốt ve mái tóc đen mượt như lụa của ông. “Em không thể tin là mình còn sống, chớ đừng nói đến vết sẹo đang mờ đi.”
“Nếu tôi giữ em trong lòng đất lâu hơn, tôi nghi ngờ là em có thể thấy sẹo.”
Cô cựa quậy, đột nhiên căng thẳng. “Em không muốn biết về chuyện đó. Suy nghĩ tới việc bị chôn sống khiến em kinh hãi.”
Ông hôn dọc theo cơ thể cô cho đến khi tìm thấy miệng cô, hôn đi hôn lại, những nụ hôn dài say mê khiến mọi suy nghĩ đáng sợ biến mất khỏi đầu cô. Khi cuối cùng ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đen có vẻ hài lòng nhìn vào khuôn mặt cô, chú ý tới làn da ửng hồng và ánh mắt hơi đờ đẫn của cô. “Chúng ta sẽ ngủ ở đây trong căn phòng an toàn này. Chúng ta có cả đời để em chinh phục nỗi sợ hãi của mình.”
Cô cười với ông và vòng tay quanh người ông, rúc sát vào ngực ông, cuối cùng khép hai hàng mi dày lại. Mikhail ôm cô vào lòng, chờ cho đến khi cô ngủ say trước khi đưa cô vào giấc ngủ sâu hơn theo cách giống loài của họ. Chỉ khi đó ông mới cho phép mình ngủ theo. .
Phòng ngủ đặt bên dưới lòng đất, im lặng và tối tăm như một ngôi mộ. Mikhail và Raven nằm cùng nhau trên cái giường lớn, cơ thể họ gắn chặt vào nhau. Chân Mikhail đặt trên dùi cô, thân hình to lớn uốn cong bảo vệ xung quanh cô, vòng tay che chở cô gần với trái tim ông. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không có tiếng thở. Nhìn bên ngoài gần như không có sự sống.
Ngôi nhà dường như đang chìm trong giấc ngủ, yên lặng, như thể đang nín thở và chờ đợi màn đêm buông xuống. Ánh sáng xuyên qua những khung cửa sổ làm nổi những tác phẩm nghệ thuật từ nhiều thế kỷ trước và những quyển sách bọc da. Những mảng gạch khảm lấp lánh trên sàn của lối vào, ánh nắng chiếu lên sàn gỗ đặc làm nổi bật sắc vàng của nó.
Không báo trước, hơi thở của Mikhail bắt đầu bằng một tiếng rít dài, thấp và liên tục, giống như một con rắn độc cuộn tròn trước khi tấn công. Đôi mắt đen thình lình mở ra, ác độc, sáng rực vì cơn đói của kẻ săn mồi, và cơn thịnh nộ của một con sói bị mắc bẫy. Cơ thể ông vẫn uể oải, sức mạnh to lớn của ông bị suy giảm do nhu cầu phải có giấc ngủ sâu. Theo chu kỳ ngày đêm, ông biết bây giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu sáng liên tục, khắc nghiệt, đang ở đỉnh điểm và nguy hiểm nhất.
Có gì đó không đúng. Có thứ gì đã xâm nhập xuyên qua những tầng sâu của giấc ngủ và đánh thức ông khỏi giấc ngủ cần thiết. Ngón tay ông nắm lại, móng tay như móng vuốt cào tấm nệm phía dưới. Còn nhiều giờ nữa mới tới hoàng hôn. Ông rà soát xung quanh, tìm kiếm tỉ mỉ. Ngôi nhà đột ngột rung lên căn thẳng, không khí xao động khó chịu. Nền móng dường như đang nao núng kinh hãi với mối đe dọa vô hình nào đó.
Bên ngoài hàng rào sắt rèn, Rudy Romanov đi lại tới lui, cơn giận u ám trong tim, trong trí hắn. Cứ mỗi bốn bước hắn lại đá vào hàng rào trong cơn giận dữ bực bội, một cây gậy bóng chày đập mạnh vào những cột xoắn dày. “Độc á! Xác sống!” Những lời nói được ném vào không trung về phía ngôi nhà.
Mikhail gầm nhẹ, cơ thể ông bị mắt kẹt trong những tầng sương mù, bản năng săn mồi trổi dậy hoàn toàn. Môi ông nhếch lên thành một tiếng gầm gừ lặng lẽ, răng nanh lộ ra, tăng thêm ánh sáng hoang dã trong mắt ông. Một tiếng rít dài chậm rãi thoát ra lần nữa, không cam chịu sức mạnh to lớn cạn kiệt.
Những lời buộc tội đập vào đầu ông với áp lực từ cơn giận của Rudy. “Tôi tìm thấy bằng chứng của ba tôi. Ông đã thu thập chúng trong nhiều năm. Mọi thứ! Tất cả ở đó.” Rudy hét lên, tiếp tục lấy cây gậy đập vào cái cổng. “Danh sách những người hầu của ngươi, ông ấy đã soạn trong nhiều năm. Ngươi là ác quỷ, thủ lĩnh của quái vật. Kẻ sát nhơn! Ô uế! Ngươi đã biến đổi cô gái xinh đẹp vô tội đó thành nô lệ của ngươi. Cô ta sẽ sử dụng tôi để thêm vào hàng ngũ của ngươi.”
Nỗi đau buồn và cơn thịnh nộ điên cuồng trộn lẫn với mong muốn trả thù cuồng tín. Rudy Romanov tin vào những ghi chép của cha hắn và đến đây để giết thủ lĩnh của ma cà rồng. Mikhail hiểu được mối nguy hiểm. Không khí trong nhà ông như đặc quánh lại.
Ông gọi Raven, chạm vào tâm trí cô với tình yêu, sự dịu dàng ngay cả khi ông muốn cảnh báo cô. Dậy đi, em yêu. Chúng ta gặp nguy hiểm.
Hơi thở Raven bắt đầu, chậm và đều. VỚi lời cảnh báo của ông lấp đầy tâm trí, cô tự động quét qua căn phòng. Cơ thể cô mềm nhũn và thiếu sức sống, nhu cầu được ngủ rất mãnh liệt. Bộ não cô trở nên uể oải, mơ hồ.
Romanov ở bên ngoài mấy bức tường.
Cô chớp mắt thật nhanh, cố gắng xua tan sương mù.
Hans Romanov chết rồi. Con trai ông ta còn sống. Hắn đang ở bên ngoài và tôi có thể cảm nhận được hắn đang giận dữ và căm ghét. Hắn nguy hiểm cho chúng ta. Mặt trời lên và chúng ta đang yếu ớt nhất. Hắn không thể vào, nhưng chúng ta không thể rời đi cho đến khi mặt trời lặn.
Phải thật tập trung và nỗ lực hết sức mới có thể dụi mặt cô vào đám lông rối trên ngực ông. Cô thử đằng hắng cho thông cổ họng. “Em có thể mở cửa, xem anh ấy muốn gì. Em sẽ nói ông đang làm việc. Anh ấy sẽ cảm thấy ngớ ngẩn và để chúng ta yên.”
Ông ôm đầu cô vào lòng mình. Cô vẫn nghĩ theo cách của con người, không nhận thức được cái giá khủng khiếp của bất tử. Em vẫn còn choáng váng, em không nghe được hắn. Hắn đang trong trạng thái nguy hiểm, và ngay cả với cặp kính mát, em cũng sẽ đau đớn do ảnh hưởng của mặt trời lên mắt và da. Có lẽ vừa trải qua quá trình chuyển đổi, em có thể tránh được mà không bị đau đớn quá nhiều, nhưng hắn ta sẽ biết. Vết bỏng sẽ rất nặng. Mà đó là giả sử em đủ sức để tới cái cửa. Dù thế nào đi nữa, Raven, Romanov không còn nghe được lý lẽ gì đâu.
Mikhail nhắm mắt lại một lúc. Cô không biết cái giá phải trả khi yêu ông. Mặt trời sẽ tiêu diệt cô nếu cô có đủ sức để trổi dậy.
Raven cuộn tròn trong lòng ông như một con mèo, cơn buồn ngủ tràn tới không thể chống đỡ.
Nghe tôi, bé con. Em phải tỉnh táo! Mệnh lệnh rất cấp bách. Cánh tay Mikhail vòng quanh cô với tình yêu mãnh liệt, mong muốn bảo vệ cô.
Bị nhốt trong thế giới của giấc mơ, cơ thể cô bị giữ trong vũng cát, cô cố gắng nỗ lực tỉnh táo. Cơn thịnh nộ tăm tối của Rudy Romanov tràn vào cô với sức mạnh của một thực thể sống, đang đòi chết.
Suy nghĩ của hắn thật điên rồ, Mikhail. Cô nâng cánh tay lên, chuyện động chậm chạp và khó khăn, và cố gắng đẩy mái tóc dày nặng nề rơi xuống. Không khí dày đặc hoặc là cô quá yếu, chuyển động đơn giản cũng cần sự tập trung cao độ. Đêm qua hắn ngọt ngào, đau lòng vì mẹ. Bây giờ hắn tin rằng chúng ta là kẻ thù của hắn. Hắn là người có học thức, Mikhail. Có phải em đã đặt chúng ta vào nguy hiểm? Có lẽ em đã làm hay nói gì đó làm hắn nghi ngờ. Tâm trí Raven phủ đầy cảm giác tội lỗi.
Cằm ông cọ lên đỉnh dầu cô. Không, hắn tìm thấy vài thứ trong mớ giấy tờ của cha hắn. Hắn đã không nghi ngờ gì vào tối qua, chỉ đau lòng. Có thứ gì đó thuyết phục rằng lời buộc tội của cha hắn là có cơ sở. Hắn tin chúng ta là ma cà rồng. Hắn có danh sách tên những người mà hắn tin là người hầu của tôi. Tôi sẽ cần coi qua các bằng chứng này. Nếu nó nguy hiểm, thì phải làm gì đó để tiêu hủy đi.
Em không nghĩ có ai tin hắn, ngay cả nếu hắn đưa họ các bằng chứng mà hắn ta cho là có. Họ sẽ nghĩ là hắn bị sốc. Cô lo sợ cho an toàn của Rudy cũng như của chính họ.
.