Chương 12

Raven tỉnh dậy và khóc nức nở, hai tai cô vòng qua cổ Mikhail, ôm ông vào lòng, nước mắt nóng hổi chảy xuống ngực ông. Ông kéo cô lại gần hơn một cách bảo vệ, ôm cô chặt nhất có thể mà không làm cô đau. Cô dường như quá mỏnh manh và nhẹ hẫng, như sẵn sàng bay đi cách xa khỏi ông. Ông để cô khóc, bàn tay vuốt ve tóc cô nhẹ nhàng.

Khi cô bắt đầu im lặng, ông thì thầm dịu dàng với cô, nhẹ nhàng, bằng ngôn ngữ của ông, những lời an ủi và hy vọng. Cuối cùng, cô nằm mệt mỏi và kiệt sức, trong vòng tay ông. “Cần có thời gian, bé con, nhưng hãy cho con đường của chúng ta một cơ hội. Có rất nhiều điều kỳ diệu mà chúng ta có thể làm. Tập trung vào những gì em yêu thích. Biến hình, bay với chim, tự do chạy cùng bầy sói.”

Nắm tay nhỏ bé của cô thọc vào miệng ông để ngăn chặn những âm thanh bị góp nghẹt, đâu đó ở giữa nỗi sợ hãi và tiếng cười cuồng loạn. Cằm Mikhail cọ cọ qua lại trên đỉnh đầu cô. “Tôi sẽ không bao giờ để em đối mặt với những việc này một mình. Hãy dựa vào sức mạnh của tôi.”

Cô nhắm mắt, chống lại làn sóng cuồng loạn khác. “Thậm chí ông cũng không hiểu tội mà ông đã làm nữa. Ông đã lấy đi danh tính của em. Đừng, Mikhail, em cảm thấy ông muốn phản đối vọng lên trong tâm trí. Điều gì xảy ra nếu ông thức dậy không còn là người Carpathian mà là một người bình thường? Không còn có thể tự do chạy và bay? Không có năng lực đặc biệt, không có trái đất để chữa làng, không còn khả năng nghe và hiểu các loài thú? Mọi thứ từng là bản chất của ông đều biến mất. Để sống sót, ông phải ăn thịt.” Cô cảm giác ông lập tức ghê tởm. “Thấy chưa, chính điều mà người Carpathian kinh tởm. Em sợ. Em nhìn về tương lai, và em thật sự hoảng sợ em không thể suy nghĩ được. Em nghe thấy mọi thứ, cảm nhận mọi thứ. em …” Cô dừng lại trước khi đưa ra bất kỳ lời thú nhận nào. “Ông không thấy sao Mikhail, em không thể làm điều này, ngay cả vì ông.”

Mấy ngón tay ông yêu thương vuốt ve tóc cô, lần tới làn da mềm mại trên mặt cô. “Em mới biết được trong thời gian ngắn. Em đã ngủ sâu và không bị quấy rầy.” Ông không nói với cô rằng cô đã được truyền máu hai lần trong giấc ngủ, rằng cơ thể cô đã trải qua quá trình thay đổi nghiêm trọng, tự đào thải mọi chất độc của con người. Ông cảm thấy cô phải tiếp thu vài khía cạnh nào đó trong lối sống của họ một cách chậm rãi. “Em có muốn chúng ta tìm kiếm sự yên nghỉ vĩnh viễn?”

Nắm tay của cô đấm lên ngực ông. “Không phải chúng ta, Mikhail, chỉ em!”

“Không có em hay tôi. Chỉ có chúng ta.”

Cô hít vào một hơi thở sâu. “Em thậm chí cón không biết em là ai nữa rồi.”

“Em là Raven, người phụ nữ dũng cảm và xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Ông nói rất chân thành, vén mái tóc như lụa của cô ra sau.

Cơ thể cô trở nên căng thẳng, gần như cứng đờ vì muốn phủ nhận sự mà ông vừa bình tĩnh nói ra. “Em có thể sống mà không cần máu không? Chỉ với trái cây và ngũ cốc?”

Tay ông tìm tay cô và đan chúng lại với nhau. “Tôi cũng muốn điều đó giống em, nhưng không. Em cần có máu để sống.”

Cô hừ hừ phủ nhận, cúi người tránh xa ông, thu mình lại. Nó quá xa vời, quá đáng sợ, để thực sự hiểu được. Cô muốn tin rằng đây chỉ là cơn ác mộng.

Mikhail ngồi dậy, để cô nhích ra để ông có thể đẩy cái mền ra khỏi người cô. Tâm trí cô đang chặn đứng mọi lời giải thích, từ chối xử lý các thông tin ông đưa ra. Muốn làm cô xao lãng, ông cúi xuống kiểm tra bụng cô, ngón tay ông vuốt ve một cách chiếm hữu trên da cô, nhẹ nhàng chạm vào mỗi vết sẹo trắng. “Vết thương của em gần như được chữa lành rồi.”

Cô nửa nằm nửa ngồi, kinh ngạc. “Không thể nào.”

Ông nhấc tay ta để cô thấy mấy vết sẹo dài. Mắt cô mở lớn đầy hoài nghi. Mắt Mikhail tối sầm và nóng bỏng, hơi nóng phả vào bộ ngực trần của cô, Raven cắn chặt môi dưới, và một màu đỏ bừng lan ra khắp cơ thể cô. Cô siết cái mền và kéo nó đắp lên người.

Ông cười nhe hàm răng lấp lánh giống như kẻ săn mồi, có chút chế nhạo đắc ý đơn thuần. Ông nghiêng người lại gần đến mức miệng mình lướt qua tai cô khi nói. Hơi thở ấm áp của ông như gọi mời và dụ hoặc. “Tôi đã hôn từng phân cơ thể em. Tôi đã ở trong mọi ngóc ngách bí mật của tâm trí em.” Răng ông lướt qua dái tai cô, khiến cô rùng mình. “Tôi phải thừa nhận rằng màu đỏ đó hợp với em.”

Raven thấy mình đang nín thở, hơi nóng cuộn sâu trong người. Cô dựa trán lên vòm ngực cơ bắp của ông để ông không thể thấy tia đáp trả trong mắt cô. “Mikhail,” cô cảnh báo, “không đời nào ông thay đổi cảm giác của em bằng cách quyến rũ em như vậy đâu. Em biết em không thể giải quyết được chuyện này.”

“Tôi nghe được suy nghĩ của em, bé con. Em đã đóng kín tâm trí mình với khả năng.” Ông thì thầm nhưng lời này với sức quyến rũ mê người. “Tôi sẽ trao em thứ em mong ước. Tôi không chịu đựng được nếu em không hạnh phúc.” Tay ông đặt lên ngực, ngay phía dưới cằm cô, phía trên vị trí trái tim.

Dạ dày cô quặn thắt khi đột nhiên biết được ý định của ông. Mùi máu nóng ngọt ngào quyện với mùi hương nam tính hoang dã của ông. Trước khi cô có thể ngăn ông lại, trước khi cô lên tiếng phản đối, dòng máu sinh mệnh của ông đã chảy tự do khỏi ngực ông. Theo bản năng cô kẹp hai tay lên vết thương để tạo áp lực.

Đôi mắt dại đi vì sợ hãi, Raven điên cuồng kêu lên. “Dừng lại, Mikhail. Đừng làm vậy.” Nước mắt trào ra, chảy xuống. “Làm ơn nói em biết phải làm gì để cứu ông/” Giọng cô gần như tuyệt vọng.

“Em có thể ngăn lại.”

“Em không thể, Mikhail. Dừng lại, ông đang dọa em đó.” Cô ấn vào mạnh nhất có thể, nhưng máu vẫn tiếp tục chảy ra giữa mấy ngón tay.

“Lưỡi em có khả năng chữa lành, nước miếng trong miệng em cũng vậy.” Giọng ông như thôi miên. Ông dựa người ra sau như thể sức mạnh đang suy yếu. “Nhưng đừng chống lại lựa chọn của tôi nếu em không sống nữa, vì tôi từ chối quay lại thế giới chỉ có bóng tối.”

Cô điên cuồng cúi đầu xuống ngực ông, quét lưỡi qua mép vết thương, bịt kín khe hở như thể nó chưa hề có. Sự ghê tởm hiện lên trong tâm trí, nhưng cơ thể cô thì không. Có gì đó hoang dại dâng lên, cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn có vẻ buồn ngủ và gợi cảm. Hơi nóng cuộn lên và lan rộng. Cơ thể cô đói và khao khát ông. Cô nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản ông, tiếng dập của tim, nhờ lời mời gọi. Cô muốn nhiều hơn, cần sự ngây ngất gợi tình mà chỉ có ông mới thỏa mãn được.

Hai tay Mikhail luồn vào tóc cô, chụm lại và kéo đầu cô ra sau, lộ ra cổ họng. Miệng ông di chuyển trên làn da mềm mại, mạch đập điên cuồng của cô. “Em chắc chớ, Raven?” Ông thì thầm, gợi cảm đến mức cơ thể cô như tan chảy đáp lại. “Tôi muốn em hoàn toàn chắc chắn. Em phải chắc rằng đây là lựa chọn của em.”

Cô vòng tay quanh cổ, ôm đầu ông. “Chắc.” Ký ức miệng ông di chuyển trên người, khoái cảm nóng bỏng xuyw6n thấu tâm hồn cô, hơi nóng thấp dần và thành ngọn lửa ở bụng cô. Cô muốn điều này, thậm chí cần nó.

“Em tự nguyện dâng hiến cho tôi?” Lưỡi ông nếm làm da, liếm trên các mạch máu, rồi lần xuống thung lũng giữa hai ngực.

“Mikhail.” Tên ông như một lời cầu xin. Cô sợ rằng ông chờ đợi quá lâu, có thể không còn sống, không thở, không hòa nhập hoàn toàn với mình.

Ông nhấc cô lên dễ dàng và ôm cô trong vòng tay. Lưỡi ông liếm đầu vú, một lần, hai lần. Raven thở hổn hển, cong người lại gần ông, cơ thể cô ngửi thấy mùi hoang dã trong ông dâng lên để sánh ngang, để chinh phục, sự hoang dại trong cô. Cô dường như trôi giữa không anh, mọi dây thần kinh đều tê liệt vì đói và khao khát. Mùi vụ ngọt ngào của máu gọi mời cô. Cám dỗ.

Cô ngửi thấy không khí trong lành và mở mắt ra khám phá màn đêm. Nó thì thầm với cô bằng sức mạnh gợi cảm giống như dòng máu của Mikhail đang chảy khi nhanh khi chậm. Cây cối đung đưa trên đầu, gió làm mát cơ thể cô, nhưng lại làm tăng khao khát của cô.

“Đây là thế giới của chúng ta, bé con. Cảm nhận vẻ đạp của nó, nghe nó gọi.”

Giống như một giấc mơ chói lọi, như thể chúng đang trôi trong làn sương mù mờ ảo, một phần của chính màn đêm. Những ngôi sao trên đầu như chơi trò trốn-tìm giữa những tán lá và nhành cây. Vầng trăng lẩn khuất, lang thang sau những quầng mây bồng bềnh. Đâu đâu Raven đều nghe âm thanh của sự sống. Chúng ở trong nhựa cây, tiếng xào xạc của những con thú nhỏ, tiếng vỗ cánh, tiếng vọng, man rợ của một thợ săn đêm như bị hụt con mồi.

Mikhail ngẩng đầu lên và cất tiếng gọi, âm thanh vui sướng cuồng nhiệt. Nó được đáp lại. Raven có thể cảm nhận được sự sung sướng trong lời đáp lại của bầy sói. Nó lấp đầy trái tim cô, bên trong cô, sự hoang dã ngày càng lớn dần.

Ông bế cô đi xuyên qua mê cung đường mòn, sâu vào trong núi, cho đến khi họ tới lối vào của một hang động dốc xuống. “Nghe đi,” ông ra lệnh khi đi vào bóng tối âm u. “Hãy nghe trái đất hát cho em đó.”

Không thể nào, cô có thể thấy những mạch khoáng phong phú uốn lượn ở hai bên bức tường hẹp, giống như thể ánh sáng mặt trời đang tràn vào đường hầm. Cô có thể nghe tiếng nước chảy vang vọng qua nhiều căn phòng. Dơi gọi nhau và trái đất chào đón tất cả.

Mikhail tự tin, không chút do dự sải bước xuyên qua đường hầm mê cung, mỗi bước đưa họ đi sâu vào lòng đất đến khi họ ở trong một hang động khổng lồ chứa đầy hơi nước. Nước chảy thành dòng sủi bọt đổ vào những vũng nước. Những viên pha lê lấp lánh giống như những viên ngọc quý xung quanh họ.

Ông đưa họ đi tới vũng nước xa dòng thác nhất, nơi mặt nước nổi bong bóng như soda, ấm áp và sủi bọt trên da họ. Ông ôm Raven trong vòng tay, trầm người xuống nước và hơi nước bốc lên xung quanh họ.

Những bong bóng gặm nhấm làn da nhạy cảm, nhảy múa trêu đùa như vô số ngón tay, sủi bọt lách tách và vuốt ve như những cái búng lưỡi. Với những động tác lười biếng, uể oải, Mikhail bắt đầu cọ rửa cơ thể mảnh khảnh của cô – đôi chân nhỏ nhắn, bắp chân, đùi. Raven cử động trong tay ông, nhắm mắt lại để tận hưởng xúc cảm nguyên thủy. Dòng máu Carpathian nóng hổi chạy trong huyết quản cô. Nhu cầu và ham muốn của người Carpathian xung đột với những giới hạn và điều cấm kỵ của con người mà bộ não cô đã nhận định.

Bàn tay ông vuốt ve dịu dàng, đầy yêu thương mơn trớn trên phần bụng phẳng lỳ của cô, những ngón tay cung kính lần theo từng vết sẹo, lau sạch những dấu vết cuối cùng của thuốc đắp và máu. Ông chú ý cẩn thận đến từng xương sườn, lưng và cuối cùng là khuôn mặt và tóc cô. Mikhail rất dịu dàng đến mức làm cô muốn khóc. Ông chưa hề chạm vào những nơi quá mức thân mật, nhưng ông bắt đầu chậm rãi đốt lửa trong máu cô, làm tan chảy trong cơ thể cô. Cô đau nhức vì ông. Khao khát ông.

Raven mở đôi mắt xanh mơ màng, quyến rũ và đen sẫm vì ham muốn. Cô nghiêng đầu nhìn lên ông sau đó cọ rửa cơ thể ông. Cô không có ý định tốt bụng như vậy. Mỗi cú đấm của cô đều nhằm mục đích trêu chọc, kích động. Đầu ngón tay thọc sâu vào mái tóc sẫm màu rối tung hướng vào vùng bụng phẳng lỳ của ông, trượt trêu ngươi trên những cơ bắp ở ngực ông, rửa sạch từng giọt máu trên da ông. Quá nhiều. Điều đó làm cô lo lắng, và cô muốn ông ăn, để thay thế lượng máu đã mất.

Phần nhỏ nào đó của Raven nhận ra rằng ý nghĩ đó hẳn là kinh khủng đối với cô, nhưng cơ thể cô cần ông đế tuyệt vọng, cô khao khát miệng ông trên người mình, bản thân cũng cảm thấy đói. Tay cô lang thang xuống dưới, di chuyển dọc theo vùng bụng phẳng lỳ của ông, trườn qua sống lưng của xương hông.

Raven cảm nhận được hơi thở gấp gáp của ông, từng cơ bắp căng cứng. Tiếng gầm gừ trầm sâu trong cổ họng ông, khiến những ngọn lửa nhỏ cháy lên trong máu cô. Mấy ngón tay cô tìm thấy thứ cứng rắn bằng chứng về sự kích thích của ông, trêu chọc và lôi kéo. mấy đầu ngón tay cô nhảy múa đầy hấp dẫn, lòng bàn tay cô trượt lên xuống, nắm chặt như muốn kiểm tra sức nặng của nó.

Ông rên rỉ trước nỗ lực kiểm soát bản thân. Lần này cô sẽ tham gia vào nghi lễ. Sẽ không có cách nào để cô tranh luận rằng cô không biết mình đang làm gì. Ông dang rộng chân ra để đỡ cơ thể đang run rẩy của mình khi cô dùng lưỡi chạm vào vai ông, lần theo giọt nước đang chảy từ cổ xuống ngực ông.

Cơ thể Raven siết chặt, trở nên nặng nề, đau nhức và cháy bỏng. Lưỡi cô trượt lên chỗ trái ông, có chút lười biếng và gợi cảm. Máu cô nhảy múa và hát lên để hòa hợp với ông. Lúc nào tay cô cũng vuốt ve, trêu chọc, hứa hẹn. Mái tóc dày, mềm như lụa lướt qua cơ thể ông khi cô lần theo giọt nước chảy, xuống thấp hơn, thấp hơn nữa. Cô cảm thấy ông rùng mình khi cô nếm ông, phần cơ thể đó thúc vào khuôn miệng mềm mại của cô. Cảm giác quyền lực thật kỳ diệu. Bàn tay ông luồn vào tóc cô, tiếng gầm gừ trầm thấp, hung hãn thoát ra từ sâu trong cổ họng ông. Cô dùng móng tay cào nhẹ lên đùi khiến công phát điên, muốn ông điên lên vì cô, muốn ông mất trí vì đam mê.

Mikhail kéo cô gần hơn. Bàn tay ông lần tìm phần cô thịt săn chắc ở mông cô, ôm ấp, xoa nắn. “Tôi khẳng định em là bạn đời của tôi.” Ông thì thầm những lời này, một câu thần chú ma thuật bóng tối, đã có từ hàng thế kỷ. Tay ông lần lên xương sống, ôm lấy bộ ngực đầy đặn của cô, xuống làn da mịn màng để tìm kiếm nơi nó những lọn lông xoăn đen tuyền.

Raven kêu lên khi ngón tay ông tìm tới cô dưới bong bóng nước, tìm thấy bên dưới và bắt đầu chậm chạp khám phá, đầy đau khổ. Miệng cô há hốc áp sát vào ngực ông, hơi thở cô ngắn và trở nên hổn hển. Nỗi khao khát lớn dần lên, ngọn lửa bùng lên, có gì đó hoang dại và bị bỏ quên trong cô tìm thấy tự do. Cô có thể nghe tiếng tim họ đập cùng nhau, nghe máu ông chảy, của cô. Cô cảm thấy cơ thể bừng bừng sức sống, với khao khát, với cơn đói đến mức cô cần tất cả của ông để lấp đầy cô và khiến cô trở nên trọn vẹn. Cô cần ông trong tâm trí mình, sự ham muốn vô độ của ông, sự ham muốn lạ thường khiến ông cháy bỏng và đau đớn vì cô. Cô cần ông chiếm đoạt mình, hoang dã mà không chút dè dặt. Và cô cần máu của ông.

Tay ông ôm phía sau đầu cô khi ông đưa cả hai tới mép nước. “Tôi thuộc về em. Tôi nguyện dâng hiến mạng sống cho em. Hãy lấy bất cứ thứ gì em cần, em muốn.” Ông thì thầm những lời này đã mở ra cơn thèm khát khủng khiếp. Ngón tay ông hung hãn, cơ thể ông ép cô xuống đất, nửa trong nửa ngoài ngoài mặt nước.

Raven cảm giác đất mềm bên dưới thân mình, cơ thể rắn rỏi của ông đang giữ chặt cô. Trên nét mặt đen tối của ông có vết hằn tàn nhẫn, miệng ông nhe ra trắng sáng, và sự khao khát cháy bỏng trong mắt ông. Khi cô cah5m vào tâm trí ông, có sự kích thích man rợ, nguyên thủy và sự quyết tâm không thể lay chuyển của đàn ông Carpathian, để chiếm hữu hữu bạn đời của mình. Ngoài ra còn có một tình yêu mãnh liệt đến mức cô gần như không thể tưởng tượng nổi. Dịu dàng. Sự tôn thờ của một người đàn ông dành cho người duy nhất mà ông khao khát.

Mikhail tách hai đầu gối cô rộng ra, nhìn thấy sự cam kết đột ngột với ông sâu trong mắt cô. Cô nóng bỏng, rung động vì khao khát, và cơ thể cô đang mời gọi. Ông thúc mạnh, đâm sâu, vùi mình vào cơ thể nóng bỏng của cô. Mùi hương phụ nữ nồng nàn trộn lẫn với hương nam tính của ông, bay lên và trở thành một phần ham muốn của họ. Lưỡi và răng ông lướt qua cổ họng cô, xuống để chiếm lấy một bên ngực đau nhức của cô. Tay ông di chuyển trên từng tấc da cô, kích động, khám phá, đòi hỏi. Ông thô bạo, răng ông tìm kiếm làn da mềm mại, lưỡi ông xoa dịu mọi cơn đau. Ông dường như không thấy đủ gần. Nơi nóng hổi chặt khít của cô vây quanh ông, siết chặt và nóng bỏng, nuôi dưỡng sự hoang dã của ông.

Ông chuyển động trong cơ thể cô. Dài và sâu, ông lấp đầy mỗi phần trong cô, cọ sát chặt chẽ và rồi ông cố tình giảm bớt nhịp điệu. Cô phát ra những âm thanh nho nhỏ chói tai, cơ thể cô cầu xin sự giải thoát, cơ thịt mượt mà như nhung quấn chặt lấy ông một cách nóng bỏng.

Thất vọng, Raven điên cuồng di chuyển về phía ông, thúc giục ông tới gần hơn, sâu hơn, nhanh hơn, mạnh hơn. Máu cô giống như dung nham nóng chảy, và cô cần ông nhiều hơn. Tất cả của ông. Cô khao khát một cuộc giao hợp sâu sắc hơn, thèm khát miệng ông đút cho cô, đốt cháy cô, để lại dấu ấn, gắn kết họ lại với nhau mãi mãi.

“Mikhail,” cô cầu xin.

Ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đen cháy bỏng vì cơn đói. “Tôi thuộc về em, Raven. Hãy lấy bất cứ thứ gì em cần ở tôi, vì tôi cũng sẽ lấy nó ở em.” Ông ấn đầu cô sát vào ngực mình, ruột ông thắt lại nóng bỏng khi lưỡi cô lướt lên khắp cơ bắp của ông. Có một khoảnh khắc, tim cô thót lại, thân mật, khi ông cảm nhận được vết cắn nhẽ và sau đó là vết cắn sâu. Sâu. Đau đớn trắng xóa, khoái cảm gợi tình như chớp xanh. Mặt đất rung chuyển. Ông sưng to hơn nữa, to lớn và cứng rắn và sung mãn khi răng cô cắn ngập vào.

Mikhail ngửa đầu ra sau trong trạng thái ngây ngất, và một tiếng gầm gừ đầy khoái cảm thoát ra. Cơ thể ông ghìm cô xuống đất, dâng trào mạnh mẽ, cao lên, cao hơn nữa khi cơ thể cô như xoắn ốc vây quanh ông, xiết chặt, vặn thắt, đạt cực khoái hết lần này đến lần khác. Mikhail giữ quyền kiểm soát của mình. Nghi lễ được hoàn thành và việc trao đổi là hoàn toàn tự nguyện. Nắm tóc cô trong tay, ông lặp lại những lời để gắn kết họ cùng nhau. “Tôi trao em sự bảo vệ. Tôi trao em lòng trung thành. Tôi trao tâm trí. Tôi trao em trái tim. Tôi trao em tâm hồn. Tôi trao em thân thể. Mọi thứ của chúng ta là của nhau. Tôi sẽ luôn trân trọng cuộc sống của em. Mạng em sẽ luôn luôn được đặt lên trên tôi. Em là bạn đời của tôi. Em ràng buộc với tôi mãi mãi. Tôi sẽ luôn chăm sóc e,.”

Ông kéo tóc cô, đẩy đầu cô ra xa ông, quan sát qua đôi mắt khép hờ, đói khát và cảnh giác, trong khi cô khép những vết kim châm lại, lưỡi cô nhảy múa trên cơ thể ông, tạo ra những tia lửa nóng cháy. Mikhail hôn cô với sự chiếm hữu và thống trị. Miệng ông đốt cháy cổ họng cô, dừng lại trên mạch đập điên cuồng. Tay ông siết chặt hông cô. Cơ thể ông giữ yên ở nơi nóng bỏng nữ tính của cô. Ông đợi.

Cô quay đầu lại, đưa cổ họng ra. “Hãy lấy thứ của ông đi, Mikhail. Lấy những gì ông yêu cầu.” Cô rì rầm những lời này khó khăn trong nỗi đau đớn chờ đợi và khao khát. Cô run rẩy vì hồi hộp, vì khao khát tình ái theo cách người Carpathian.

Khi hông ông mạnh mẽ đẩy về trước, răng ông cắn ngập sau. Cô kêu lên, vòng tay ôm lấy ông, cong người lên khi ông uống cạn, khi cơ thể ông điên cuồng lao vào bên trong cô, khẳng định quyền sở hữu, quyền của ông, đưa họ vượt ra ngoài ranh giới của trái đất. Cơ thể cô ôm siết ông thật chặt, kiên trì. Mikhail từ bỏ mọi sự giả vờ về việc kiểm soát và chiếm lấy cô như ông muốn, tiến lên nữa, nữa cho đến khi cô hoang dại và nóng bỏng và khóc lên vì ông, đến khi tiếng thút thít nho nhỏ và mùi vị máu ngọt ngào khiến cơ thể đang cuồng nộ của ông dâng trào. Ông trút hết mình vào trong cô, lần đầu tiên trong đời thỏa mãn hoàn toàn, hài lòng. Họ nằm dính chặt với nhau, tim đập thình thịch, phổi cạn kiệt, những cơn dư chấn nhỏ gợn sóng và đung đưa. Mikhail lăn người để cơ thể rắn chắc của ông làm đệm cho thân hình mảnh khảnh của cô. Ngực cô mềm mại và ấm áp nép mình trong đám lông rối kéo dài xuống bụng ông. Đầu cô gối lên ngực ông.

Mikhail vuốt tóc cô, để tình yêu bao la dành cho cô tràn ra và bao bọc cô. Ông cảm nhận được khoảnh khắc này thật mong manh và không tin vào lời nói thiếu chân thật. Tâm trí ông là nơi trú ẩn ấm áp, an toàn của tình yêu và ông sẵn sàng chia sẻ nó.

Khoái cảm mãnh liệt che lấp thực tại trong một khoảng thời gian. Raven chỉ có thể say sưa trước phản ứng mạnh mẽ của cơ thể mình. Từng tế bào nhỏ bé đều sống động và reo hò vui sướng. Dường như cô không thể trải nghiệm cảm giác sung sướng như vậy.

Cô đưa tay chậm rãi vén tóc sang một bên. Cử động nhỏ đó khiến cơ thịt cô siết chặt quanh ông. Mikhail. Người đàn ông dễ dàng chiếm lấy thân thể và cuộc đời cô là ai vậy? Raven ngẩng đầu lên và quan sát khuôn mặt ông. Quá điển trai. Đen tối và bí hiểm. Mắt ông ẩn chứa rất nhiều bí mật; miệng ông thật gợi cảm, khiến cô nghẹn thở.

“Nói với em biết em đã làm gì đi, Mikhail.”

Đôi mắt ông sâu thẳm, đầy cảnh giác. “Em vừa mới giao cuộc đời mình cho tôi chăm sóc. Hãy yên tâm nhé, bé con, em an toàn trong tay tôi.”

Cô liếm đôi môi đột ngột khô khốc. Tim cô đập thình thịch trước quyết định quan trọng của đời mình. Cô có hương vị của ông trong miệng, mùi của ông trên cơ thể, hạt giống của ông đang chảy dọc theo chân, và họ vẫn còn gắn chặt với nhau, cơ thể cô siết chặt một cách gợi cảm, nóng bỏng xung quanh ông.

“Tôi có vị như thế nào?” Giọng ông trầm thấp, đầy thuyết phục. Nó thì thầm trên da cô giống như những ngón tay lướt qua. Vuốt ve trong tâm tưởng.

Cô nhắm chặt mắt, giống như đứa trẻ muốn đuổi ông đi. “Mikhail,” Cơ thể cô sống động, siết chặt khi nghe giọng ông, lời thì thầm gợi tình của ông.

Ông rút ra khỏi cô, nhưng vẫn ôm chặt khi ông trượt trở lại vũng nước. “Nói với tôi, Raven.” Ông hôn cổ họng cô, những nụ hôn nho nhỏ, hương vị như rượu vang.

Cô vòng tay ôm cổ ông, mấy ngón tay luồn vào mái tóc dày của ông. “Ông có mùi vị như khu rừng này, hoang dã và nguyên thuỷ và gợi tình đến mức em phát điên.” Thú nhận này đã phá vỡ cô, giống như lời thú nhận cho một tội lỗi nghiêm trọng.

Bong bóng sủi bọt và vỡ tung trên làn da nhạy cảm, trên những bộ phận kín đáo nhất của họ. Mikhail ngả người ra sau, chịu toàn bộ sức nặng của họ, ôm cô vào lòng. Với tư thế này cái mông tròn trịa của cô cô lên ông, tạo ra ngọn lửa nhỏ ngọt ngào chạy dọc theo máu trong cơ thể. “Em có mùi vị ngọt ngào, cay nồng, gây nghiện và thật gợi cảm.” Răng ông sượt qua gáy cô, khiến cô rùng mình vì phấn khích.

Raven nằm lặng lẽ trong vòng tay ông, đầu óc cô quay cuồng dưới tác động của những gì mà mình đã làm. Cô sẽ không bao giờ có đủ Mikhail. Có gì đó hoang dã giữa họ mà có thể không bao giờ thỏa mãn được. Raven không thể ghép chúng lại với nhau, bộ não cô đơn giản là từ chối thừa nhận thứ mà cô có thể đã trở thành. Cô không biết có ý nghĩa gì khi nói loài của ông ‘được cho ăn’. Những ấn tượng vẫn còn đó, nhưng cô chỉ biết những gì Mikhail đã chia sẻ với mình. Có phải luôn có liên quan đến tình dục? Ông đã nói không, nhưng cô không thể tưởng tượng được việc cố tình lấy máu. Cô nhắm mắt thật chặt. Cô không thể làm việc này với những người khác. Cô không thể tưởng tượng tới việc lấy máu từ những người bình thường.

Mikhail ấn đầu cô vào người, mấy ngón tay luồn trong tóc cô. Ông thì thầm nhẹ nhàng, giọng ông trầm và đầy thuyết phục. Cô cần thời gian để thích nghi với dòng máu Carpathian của mình, những cảm xúc mãnh liệt và nhu cầu cấp thiết. Cô ấy đã tự nguyện tham gia vào nghi lễ giao phối. Cô đã trao đổi máu mà không bị ông ép buộc. Họ ràng buộc với nhau và không thể thay đổi được, không có lý do gì cô phải chịu đựng những lời buộc tội không cần thiết từ những người thường và lo sợ về tương lai. Cứ để tâm trí cô từ từ chấp nhận thực tế mới này.

Mikhail tàn nhẫn với chính mình. Sau khi chờ đợi quá lâu vì người phụ nữ này, ông không muốn cô với bất cứ ai khác. Ông không bao giờ nghĩ rằng việc cho ăn là thân mật, chỉ đơn giản là nhu cầu. Nhưng ý nghĩ Raven cắn vào cổ người đàn ông khác, lấy sinh lực của họ vào cơ thể cô, đúng là có hơi ghê tởm. Mỗi lần ông cho cô máu của mình, ông cảm thấy rất hưng phấn, một nhu cầu được bảo vệ và chăm sóc cô. Ông không biết những người đàn ông Carpathian cảm thấy thế nào với bạn đời của họ, nhưng ông biết bất cứ người đàn ông nào ở gần Raven sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Cũng tốt là tâm trí con người của cô từ chối chấp nhận cách họ săn lùng con người.

Raven cựa quậy trong tay ông, uể oải duỗi người. “Em đã nghĩ đến điều gì đó khó chịu, và ông lấy nó đi rồi, đúng không?” Giọng nói của cô có chút ý cười.

Ông thả cô ra, nhìn cô chìm xuống làn nước sủi bọt, nổi lên cách đó vài thước. Đôi mắt xanh lớn lướt qua ông với nụ cười hiện rõ. “Ông biết không, Mikhail, em bắt đầu nghĩ đánh giá ban đầu của em về tính cách của ông là đúng. Ông quá kiêu ngạo và hống hách.”

Ông lười biếng bơi về phía cô. “Nhưng tôi quyến rũ.”

Cô bơi lùi, bàn tay tạt nước về phía ông. “Cách xa em ra. Mỗi lần ông tới gần em, thế nào cũng có chuyện điên rồ xảy ra.”

“Bây giờ có lẽ là thời điểm tốt để nói về chuyện em đã đặt mình vào nguy hiểm. Em lã ra không nên theo những kẻ ám sát kia từ nghà nghỉ. Em biết tôi không thể nghe được em nếu em kêu cứu.” Ông vẫn tiếp tục bơi về phía cô, không ngừng nghỉ như một con cá mập.

Raven chọn cách hèn nhát là bỏ chạy, leo ra khỏi vũng nước, lao mình xuống cái vũng lớn hơn. Nước lạnh trên làn da nóng bừng của cô. Cô chỉ một ngón tay về phía ông, cái miệng mềm mại cong lên. “Em đã nói là em muốn giúp đỡ ông, Dù thế nào đi nữa, nếu ông dám lên lớp em, thì em không có lựa chọn nào khác nói cho ông biết thật là trái đạo đức khi ông đã ràng buộc em mà không có sự đồng ý của em. Nói đi – nếu em không theo những kẻ sát nhơn kia, Jacob đã không đâm em, vậy em vẫn là con người, đúng không?”

Mikhail nhảy lên khỏi vũng, nước chạy dọc cơ thể ông. Hơi thở Raven nghẹn trong cổ họng, Ông trông thật tráng lệ, nam tính và mạnh mẽ. Bằng một cú nhảy uyển chuyển, ông phóng mình lên không trung và đâm thẳng xuống vũng nước sâu. Cô thấy tim mình đập điên cuồng, máu như hát lên vì ông. Ông tới phía sau cô, hai tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn, hai chân khỏe mạnh của ông giữ họ nổi trên mặt nước.

“Em vẫn là con người,” ông đồng ý, giọng ông như một câu thần chú ma thuật đen tối khiến cho hơi nóng cuộn trong người cô, mặc cho nước lạnh.

“Nếu em vẫn là con người, làm sao mà ông ở bên em như một người bạn đời?” Cô đẩy phần mông tròn trịa của mình vào chỗ dựa hõm vào ở hông ông, tận hưởng cảm giác phấn khích đột ngột khi cơ thể ông phồng lên và cứng lại đáp trả lại hành động của cô. Cô ngửa đầu ra sau tựa lên vai ông.

“Tôi sẽ lựa chọn già đi với em và chết cùng em.” Ông trả lời, giọng khàn đi, và một tay ôm lấy bộ ngực mềm mại của cô. Tóc cô mơn man người ông như tơ lụa, phóng những mũi tên khoái cảm xuyên qua ông.

Raven đột ngột ngẩng đầu lên, xoay người lại đối mặt với ông, đôi mắt xanh tìm kiếm bí mật ẩn trong mắt ông. “Ý ông là vậy phải không, Mikhail? Ông sẽ ở bên em khi em già đi?”

Ông gật đầu, lướt những ngón tay xuống má cô, vuốt ve dịu dàng. “Tôi sẽ già đi cùng với em. Khi hơi thở em ngừng lại, tôi cũng vậy.”

Cô lắc đầu. “Làm sao em có thể kháng cự ông, Mikhail, khi mà ông đánh cắm tim em?”

Nụ cười của ông làm tim cô đảo lộn, dạ dày cuộn lên. “Em không được nghĩ tới kháng cự tôi, bé con. Em là một nửa của tôi.” Tay ông ôm lấy gáy cô, đẩy cô tới gần hơn cho đến khi miệng ông kề sát cô và họ tan chảy cùng nhau, chìm xuống làn nước lạnh của hồ nước tự nhiên.

Raven nhìn ông chăm chú, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc. “Em không muốn kháng cự lại ông, Mikhail. Em tin tưởng ông sẽ già đi cùng em. Ông có lòng dũng cảm mà em luôn muốn có nhưng thiếu. Những thứ mới mẻ làm em sợ hãi, em ghét trở thành kẻ hèn nhát …”

Ông khịt mũi chế nhạo có hơi khiếm nhã. “Raven, đừng có ngốc nghếch nữa. Em đã gánh lấy nguy hiểm chỉ vì những người xa lạ. Đó không phải là hành động của kẻ hèn nhát.”

Cô cau mày với ông. “Ý em không phải vậy.” Cô bước lại gần vòng tay qua cổ ông, “Khi liên quan đến cảm xúc, em luôn kìm nén hoặc bỏ chạy vì sợ bị từ chối hoặc tổn thương. Ông vẫn kiên trì ngay cả khi em rất do dự và không chắc chắn. Ông đã thay đổi cả cách sống để phù hợp với em, vậy mà em từ chối cân nhắc đến cách sống của ông.”

Cô áp má mình lên ngực ông, lưỡi cô lần theo giọt nước đang chảy xuống. Tiếng trống ngực thình thịch của ông như hòa quyện với nhịp điệu của dòng máu trong huyết quản cô. “Em xin lỗi, Mikhail. Em lẽ ra nên thấy những điều mà ông cố gắng chỉ cho em thấy.” Cô ngước mắt lên nhìn ông. “Em cảm thấy trọn vẹn kho ở bên ông. Em biết em nên ở đâu, mặc dù em biết sẽ cần nhiều thời gian để làm quen với cách sống của ông.”

Mikhail nâng cô lên bằng cả hai tay, đẩy chân cô vòng quanh eo mình. Cô nhắm mắt, tận hưởng cảm giác ông đi vào trong cô, tận hưởng nhịp điệu chậm rãi, kích thích bản năng của cơ thể. “Em có thể sống ở đây, như thế này,” cô thì thầm.

“Hay thiệt,” ông quan sát những cảm xúc tràn ngập trên gương mặt cô, cảm thấy chúng tràn ngập tâm trí cô. “Tôi cũng có y chang ý nghĩ đó.”

Nửa đêm đã qua khi Mikhail đưa cô trở lại nhà họ. Raven vội vàng quấn mình trong một cái áo sơ mi của ông. “Ông có thấy rằng em không có bất kỳ quần áo nào ở đây không?” Cô không thể nhìn thẳng vào mắt ông, đỏ mặt mỗi khi đôi mắt đen của ông lướt qua cơ thể mình. Cô vẫn còn cảm nhận được dấu ấn của ông trên người mình, sức mạnh chiếm hữu của ông. “Em cần trở lại nhà nghỉ. Mọi thứ của em ở đó.”

Chân mày ông nhướng lên. Lúc này không phải lúc để nói rằng cô thực sự không cần quần áo. Những món đồ cá nhân đó có thể giúp cô thay đổi dễ dàng hơn. Ông lười biếng đưa tay ra lấy quần áo của mình. “Tôi chắc chắn rằng bà Galvenstein sẽ gởi đồ của em tới đây. Tôi sẽ gọi và bảo đảm sẽ có ngay lập tức. Tôi dự định sẽ ra ngoài một lát, Raven. Có một vài thứ sót lại cần phải lo. Em sẽ an toàn ở đây.”

Cằm cô hếch lên thách thức. “Em sẽ mặc đại thứ gì đó rồi đi với ông. Em không bao giờ muốn qua một ngày giống như hôm qua khi em không thể liên lạc được với ông. Đúng là địa ngục. Thực là vậy, Mikhail.”

Trong khoảng khắc đôi mắt đen của ông nhìn khuôn mặt cô với dịu dàng. “Tôi chưa bao giờ muốn làm điều đó. Gregori đưa tôi vào giấc ngủ chữa lành. csitri – bé con – và tôi không thể nghe em gọi. Không ai nghĩ là việc đó xảy ra. Tôi có nói Cha Hummer đến với em, nghĩ rằng tôi sẽ ngủ, nhưng nếu có cần thiết, tôi sẽ trở lên đẻ nhanh để trấn an em.”

“Nhưng đã không xảy ra như vậy.”

Ông lắc đầu. “Không, Raven. Gregori đưa tôi vào giấc ngủ chữa lành. Không ai có thể nổi lên khi Gregori chọn cách khác. Ông ấy không biết về em, về việc em cần có tôi. Đó là lỗi của tôi, không phải của ông ấy, và tôi rất xin lỗi.”

“Em biết,” cô thừa nhận. “Vậy ông biết tại sao lúc này em không thể thiếu ông. Em sợ, Mikhail, sợ hãi mọi thứ, chính em, ông, thứ em đã làm ở đây.”

“Không phải lần này đâu, bé con,” ông nói rất dịu dàng, ước rằng mọi chuyện có thể khác đi. “Cần phải tìm ra những kẻ sát nhơn. Tôi không thể để bất kỳ nguy hiểm nào tới gần em. Em sẽ an toàn ở đây. Tôi không ngủ, và tôi kết nối tâm trí em với tôi. Không có gì phải sợ hết.”

“Em không phải là kiểu người ở-nhà-an-toàn,” cô phản đối.

Ông quay lại, to lớn, mạnh mẽ, khuôn mặt như một cái mặt nạ không biểu cảm, không thể thay đổi. Raven vô tình lùi lại phía sau, đôi mắt xanh tối lại như màu ngọc bích. Ngay lập tức Mikhail nắm lấy tay cô và đưa lên môi mình.

“Đừng nhìn tôi như thế. Mạng em gần như đã bị tước đoạt khỏi tôi. Em có biết cảm giác của tôi khi thức dậy với tiếng khóc của em không? Tôi cảm nhận nỗi sợ hãi của em, biết được lý do kinh tởm của gã đàn ông đang đánh em? Cảm nhận được lưỡi dao đâm vào thân thể em hết lần này tới lần khác? Em đã gần như chết trong tay tôi. Tôi thở thay em, giữ trái tim đập. Tôi phải quyết định mà tôi biết rằng có thể em sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi vì làm vậy. Tôi còn không có cơ hội nào để sống với em. Em có thể hiểu không?”

Cô có thể cảm nhận cơ thể ông run rẩy vì cảm xúc mãnh liệt. Tay ông vòng quanh cô để kéo cô gần hơn nữa. “Làm ơn, Raven, hãy để tôi giữ em trong một cái kén, ít nhất cho tới khi tôi quên được hình ảnh đó.” Ngón tay ông vùi vào mái tóc dày xanh thẳm của cô. Mikhail ôm lấy hình dáng mảnh mai của cô vào thân hình to lớn của ông, ôm cô thật chặt như thể ông che chở cô khỏi bất kỳ tổn hại nào đó.

Raven quàng tay ôm cổ ông. “Không sao rồi, Mikhail. Không có gì xảy ra với em hết.” Cô rúc vào cổ ông, tìm cách an ủi ông, đẩy lùi nỗi sợ hãi của ông, cũng như của chính cô. “Em đoán là cả hai chúng ta đều sẽ phải thích nghi vài thứ.”

Nụ hôn của ông dịu dàng và âu yếm. “Em cần phải bình tĩnh. Sáu ngày để ngủ và phục hồi không đủ đâu.”

“Sáu ngày? Thật phi thường. Đã có ai đã từng phân tích máu của ông chưa?”

Mikhail miễn cưỡng thả cô ra. “Không ai trong chúng tôi có thể đến gần cơ sở y tế của con người. Chúng tôi tự chăm sóc bản thân.”

Raven lấy một cái lược và bắt đầu chải những lọn tóc rối ẩm ướt của mình. “Người phụ nữ bị kẹt dưới mặt đất là ai vậy?”

Gương mặt ông trầm xuống, các đường nét dịu dàng biết mất như chưa từng có. “Tên cô ấy là Eleanor. Cô ấy là chị gái của Byron và là bạn đời của Vlad. Cô ấy đã sinh một bé trai.” Giọng điệu của ông không cảm xúc.

Cô ngồi tréo chân trên giường, nghiêng đầu một bên khi chải mái tóc dài. “Ông không thích cô ấy à?”

“Cô ta phản bội em. Cô ta đã để người đàn bà độc ác đó nghe lén được, và tôi suýt mất em.”

Ông đang gài nút áo sơ mi, và hình ảnh ngón tay thon dài của ông đang làm chuyện đơn giản đó lại mê hoặc cô.

“Em đã được tôi bảo vệ. Nó có nghĩa là, Raven, tất cả những người Carpathian phải đặt an toàn của em lên trên họ.”

Mấy cái răng nhỏ của cô cắn vào môi dưới. Cô cảm nhận được, bên dưới cái mặt nạ vô cảm, một cơn thịnh nộ không ngừng, tàn nhẫn nhắm vào người phụ nữ xa lạ đó. Tình cảm Mikhail dành cho cô có chút xa la với ông. Raven đang gặp khó khăn trong việc thích nghi, ông cũng vậy. Bằng cách nào đó điều này làm cô thấy dễ dàng hơn khi chấp nhận những việc đang xảy ra.

Cô lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Ông có bao giờ thấy một người phụ nữ sanh con chưa, Mikhail? Rất đau đớn và đáng sợ. Để phụ nữ có thể kiểm soát được, cô ấy cần một nơi an toàn. Cô ấy sợ hãi cho đứa nhỏ chưa được chào đời. Làm ơn đừng phán xét cô ấy một cách khắc nghiệt như vậy. Trong hoàn cảnh của cô ấy em chắc chắn sẽ phát điên lên mấy.”

Ông ôm khuôn mặt cô trong lòng bàn tay rộng lớn, ngón cái vuốt ve làn da mềm mịn như sa tanh của cô. “Em đúng là có lòng trắc ẩn. Eleanor gần như đã khiến em trả giá bằng cả sanh mạng.”

“Không, Mikhail. Jacob mới suýt khiến em trả giá bằng sanh mạng. Eleanor đã cố gắng hết sức có thể. Không có gì đánh trách cả, nếu không tất cả chúng ta phải cùng chịu trách nhiệm.”

Ông xoay người rời khỏi cô. “Tôi biết tôi lẽ ra nên giữ em bên cạnh. Lẽ ra tôi không nên tìm nơi ẩn náu dưới lòng đất để chữa lành, khiến tôi ở quá xa em. Gregori nghĩ chỉ cần bảo vệ tôi.”

Ở trong gương, Raven có thể thấy rõ nỗi đau hằn sâu trên gương mặt ông.

“Có một khoảnh khắc, sivamet – em yêu – khi tôi thức giấc vì tiếng khóc của em. và tôi bị cuốn vào lòng đất và bất lực không thể cứu em. Chỉ có cơn giận dữ của tôi nuôi dưỡng cơn bão. Khi tôi trồi lên mặt đất, tôi cảm nhận từng vết dao cắt, và tôi biết tôi đã mất em. Vào khoảnh khắc đó, Raven, tôi đối mặt với thứ gì đó rất khủng khiếp, rất tàn bạo và quái dị bên trong tôi. Tôi không thể xem xét nó quá gần được. Nếu hắn giết em, không ai sẽ được an toàn. Không ai hết.” Ông thừa nhận bằng giọng nói căng thẳng và kiểm soát, lưng ông cứng đờ. “Không người Carpathian, không người thường. Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng giả như có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, Gregori sẽ giết tôi ngay lập tức.”

Raven bước tới trước mặt ông và dùng tay che khuôn mặt ông lại. “Đôi khi nỗi buồn bộc lộ mọi thứ trong con người tốt hơn hết nên giấu kín. Không ai hoàn hảo. Em không, Eleanor không, ngay cả ông cũng không.”

Nụ cười tự giễu, yếu ớt nở trên môi ông. “Tôi đã sống hàng thế kỷ và chịu đựng những cuộc săn lùng của ma cà rồng, chiến tranh và sự phản bội. Cho đến khi em đến trong cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ mất kiểm soát. Tôi chưa bao giờ mong muốn điều gì nhiều đến vậy. Tôi chưa bao giờ có thứ gì để mất.”

Cô kéo đầu ông xuống gần hơn và ấn những nụ hôn nhỏ vụn vặt lên cổ họng ông, lên xương hàm mạnh mẽ, lên khóe miệng cứng rắn. “Ông là người tốt, Mikhail.” Cô cười tinh quái, đôi mắt xanh trêu chọc. “Ông chỉ có quá nhiều quyền lực và quyền lợi. Nhưng đừng quá lo lắng, em biết cô gái người Mỹ này. Cô ấy rất thiếu tôn trọng, và cô ấy sẽ loại bỏ tất cả điệu bộ kiêu ngạo đó ra khỏi ông.”

Tiếng cười đáp lại của ông vang lên chậm rãi, nhưng cùng với nó, sự căng thẳng khủng khiếp đã thoát khỏi ông. Ông vòng tay quanh người cô và nhấc bổng cô lên, xoay cô lại và ép lên người mình. Như mọi khi, tim cô đập thình thịch hoang dại. Miệng ông gắn chặt trên môi cô khi ông xoay họ băng ngang gian phòng để đáp xuống giường.

Tiếng cười của Raven mềm mại và chế nhạo. “Chúng ta không thể lần nữa đâu.”

Cơ thể ông đè lên người, đầu gối ông đẩy đùi cô tách ra để ông có thể áp vào nơi mềm mại, chào đón của cô. “Tôi nghĩ em nên cứ khỏa thân và đợi tôi,” ông gầm gừ, vuốt ve để đảm bảo rằng cô đã sẵn sàng.

Cô nâng hông lên mời gọi. “Em không chắc chúng ta biết làm việc này trên giường.” Lời sau cùng là tiếng thở hổn hển của khoái lạc khi ông gắn kết cơ thể họ vào nhau.

Miệng ông tìm tới môi cô lần nữa, tiếng cười hòa lẫn với đam mê ngọt ngào. Bàn tay ông vuốt ve bầu ngực cô một cách chiếm hữu rồi luồn tay vào tóc cô. Niềm vui dâng đầy trong tim và tâm trí cô, quá nhiều đam mê và ngọt ngào. Cuộc sống vĩnh hằng của ông sẽ được lấp đầy bởi tiếng cười và đam mê cuộc sống của cô. Ông cất tiếng cười lớn vì khoảnh khắc vui vẻ này.

error: Content is protected !!