251 – Thức chờ tim lụn dầu hao,
Năm canh thơ thẩn ra vào những trông.
252 – Rộng đồng anh thả bướm bông,
Họ Lê anh hỡi có công đợi chờ.
253 – Ở náu nương chờ người quân tử,
Ngọc lộn bùn chờ thuở nước trong.
254 – Ba năm anh oán để ghi lòng,
Chưa nguôi tấc dạ bậu hòng vinh vang.
255 – Thân em như thể xuyến vàng,
Thân anh như manh chiếu rách, bạn hàng bỏ quên.
256 – Nhờ trời cho gió thổi lên,
Cho manh chiếu rách nằm trên xuyến vàng.
257 – Mắm ngon xem lấy mảng vàng,
Người khôn xem lấy hai hàng tóc mai.
258 – Áo vá vai vợ ai không biết,
Áo vá quàn chí quyết vờ anh.
259 – Áo vá quàn còn đàng chỉ lược,
Anh thương nàng sao được mà thương.
260 – Áo vá quàn xiên xiên mũi mác,
Con gái đất nầy bạc ác khó ve.
261 – Nói chi cao cách khó nghe,
Ngọc vàng khó kiếm củi tre thiếu gì.
262 – Khóc lóc làm chi nín đi bớ cậu,
Buông anh về kẻo lậu tiếng ra.
263 – Ngó lên trước ảnh tượng bà,
Đạo chồng nghĩa vợ do bà phân ly.
264 – Hoạn nạn tương cứu, sinh tử bất ly,
Bây giờ anh đặng chữ vinh qui,
Ham nơi quyền quí, nghĩ gì tới em.
265 – Cách bấy thu tưởng đà ly biệt,
Ai hay em còn chực tiết với anh.
266 – Đem lòng ngơ ngẩn sao đành,
Chẳng duyên tơ tóc cũng tình nghĩa xưa.
267 – Làm thơ mà gởi cho mưa,
Mưa đưa cho gió, gió đưa cho chàng.
268 – Tiếc vàng mà lộn với than,
Tiếc con chim phụng lộn đoàn le le.
269 – Nước lên khỏa bực tràn bờ,
Anh về viếng mẹ bao giờ anh sang.
270 – Chẻ tre lựa lóng đương sàng,
Chờ ba năm nữa cho nàng lớn không.
271 – Rượu ngon cái cặn cũng ngon,
Thương em bất luận chồng con mấy đời.
272 – Thuyền dời bến cũ khôn dời,
Khắn khắn một lời quân tử nhứt ngôn.
273 – Con cá ở ao môn, sầu tam tứ nhị,
Ai cho anh được chữ sang giàu, chẳng nghĩ tới nhau.
274 – Lựu lê bình bát mảng cầu,
Bốn cây tứ quí anh sầu một cây.
275 – Ngãi nhân như bát nước đầy,
Bưng đi mà đổ hốt rày đặng sao.
276 – Ngó lên đầu tóc em bao,
Chéo khăn em bịt dạ nào chẳng xiêu.
277 – Tiếc cây củi quế êm rìu,
Rừng nhiều thú dữ nên tiều xa non.
278 – Tay cầm ngòi viết dĩa son,
Anh muốn vuông tròn xao lãng tại em.
279 – Nước trong giếng đá hôi phèn,
Tiếc người quân tử mà hèn mẹ cha.
280 – Nên quan cũng bởi vì va,
Sao thế gọi là cái tật chẳng nguyên.
281 – Bông sen nở, bông sen nổi, gốc sen chìm,
Bao nhiêu quí vật đều tìm quí nhơn.
282 – Chim kêu ải bắc non Tần,
Nửa phần thương mẹ nửa phần thương em.
283 – Cỏ rơm tạm đỡ buồng mền,
Biết là nhơn ngãi có bền cùng chăng.
284 – Chiều chiều én liệng ải Vân,
Con nhạn kêu ải bắc, muôn phần nhớ thương.
285 – Nước trong lẻo lẻo tợ gương,
Sao em chẳng múc em nhường cho ai.
286 – Chữ rằng: Xuân bất tái lai,
Còn duyên đâu nữa giồi mài uổng công.
287 – Bậu muốn lấy chồng,
Mai mốt bậu lấy chồng cũng đặng,
Cám thương một chút mẫu từ dùi thẳng khó phân.
288 – Con thiên lý mã, con vạn lý vân,
Lòng anh muốn cỡi một lần hai con.
289 – Trông em đã mấy thu tròn,
Khăn lau nước mắt đã mòn con ngươi.
290 – Thủng thỉnh mà lượm hoa rơi,
Ở cho có chí hơn người trèo cao.
291 – Phải chi hỏi đặng nam tào,
Đôi ta duyên nợ ngày nào mới xong.
292 – Thiếp như cá ở biển đông,
Chờ khi nước cạn hóa rồng lên mây.
293 – Phải chi anh có phép thần thông,
Ngăn mây đón giá bắt rồng cỡi chơi.
294 – Một mai trống giục quan dời,
Tiếc câu đoan thệ uổng lời giao ngôn.
295 – Tới đây duyên đã bén duyên,
Trăng thanh gió mát cặm thuyền chờ ai.
296 – Chữ rằng: Xuân bất tái lai,
Ngày nay hoa nở e mai hoa tàn.
297 – Làm chi thiệt phận hồng nhan,
Năm canh gối phụng màn loan lạnh lùng.
298 – Cầu cao ván yếu gió rung,
Em qua không đặng cậy cùng có anh.
299 – Mẹ già ở tấm lều tranh,
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con.
300 – Một cây làm chẳng nên non,
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.