Nguyên tác chữ Nho (*)
Phiên âm
Tú bào phong diệu vãn âm nùng,
Thi tịch tao hoàn dạng đẩu hung.
Lâm hạ điểu như nghinh khách thoại,
Lộ bàng tuyền vị tẩy trần tung.
Vận quy cẩm lý hoàng hoa (1) kiệu,
Vũ tễ lam đà tích thạch phong.
Dịch quán đáo lai tài kháo chẩm,
Sơ linh hốt lậu mộ sơn chung.
Dịch nghĩa: Trên đường Hoàng Pha đi buổi tối
Bào vóc gió phất phơ, bóng tối đậm,
Ghiền thơ gãi mà vẫn ngứa trong lòng.
Dưới rừng chim hót như lời đón khách,
Bên đường suối như rửa sạch bụi trần cho người.
Mây về giày gấm, kiệu sứ thần,
Mưa tạnh giỏ xách đựng núi đá.
Quán ở nhà trạm đến, mới dựa gối,
Song cửa sổ thưa bỗng lọt vào chuông núi tối.
Chú thích
(1): Hoàng hoa: nghĩa là đẹp đẽ, rực rỡ; thường dùng từ để ca ngợi việc đi sứ.
Hoài Anh dịch thơ
Tối trời, bào vóc gió tung,
Chiền thơ gãi vẫn thấy lòng ngứa tân.
Chim đó khách tiếng vang ngân,
Bên đường suối rửa bụi trần sạch bong.
Mây về giày gấm kiệu hồng,
Tạnh mưa giỏ xách núi chồng đá cao.
Quán về nghỉ chửa được bao,
Song thưa nghe đã lọt vào hồi chuông.
(*): Tôi chưa tìm được bản gốc chữ Nho, sẽ bổ sung sau.