Đêm đó mẹ thiếp thức giữ cả đêm, thiếp mới dằn trí ép lòng làm bộ nguôi ngoai cho mẹ thiếp hết rình hết rập. Vừa được năm ngày, mẹ thiếp coi đà nới sự canh giờ, thiếp mới tuốt ra tiệm thuốc một ve nhỏ ê te (éther) đem về khui ra uống ráo. Vừa ực khỏi cổ, thì mẹ thiếp vừa bước vô buồng, thấy ve ê te sạch bách bèn sợ hoảng hồn, mới chạy rước lương y vội vã.
Chuyến nầy cũng chưa chết nữa, thiếp mới tức mình tính trốn mà thôi. May đâu bữa kia có con ông thiên hộ ở Nhiêu Do nầy đến viếng, vì đã có quen nhau khi trước. Vậy tôi mới thuật hết mọi điều khổ não của thiếp và tính trốn đi xứ khác; thà lâu lâu gởi về nhiều ít bạc tiền mà thôi; chớ dẫu cho hiền thánh chi chi ở đó cũng không phương chịu nổi.
Hai chị em thiếp bèn sắp đặt chước mầu, cô nọ chuyển lần y phục của thiếp đi, rồi kỳ hẹn ngày giờ, hai đứa mới tuốt qua Mỹ quốc.
Đến nơi cô nọ sắp đặt cho thiếp xong xã, rồi cổ lại trở qua, tới nhà mẹ tôi làm mặt bơ thờ thăm viếng, cho mẹ tôi khỏi bụng nghi ngờ rằng cổ đem thiếp đào tẩu, mà noi dấu mò theo.
Thiếp qua đây đổi tên cải họ hát đặng hai năm dư gần nửa triệu. Cứ trong vài tháng thì thiếp phải cậy cô kia gởi về một ít trăm quan mà cấp dưỡng. Mẹ thiếp những ngỡ cô nọ hảo tâm, chớ đâu biết có tôi trong đấy.
Tới chừng năm ngoái đây thiếp mới hay tin rằng bà già đau nặng, còn em thiếp thì nay thằng nầy mai thằng nọ, tiền sẵn cứ ăn chớ chẳng lo chi cả thảy. Thiếp mới trở về vừa đặng mươi ngày thì mẹ thiếp từ lộc. Trước khi nhắm mắt bả mới kêu thiếp khóc mà đọc rõ mọi việc đầu đuôi, rồi xin thiếp tha lỗi; lại gởi gắm em thiếp.
Khi tống táng xong xuôi rồi, không lẽ phụ lời mẹ thiếp ký thác, nên thiếp mới dắt con em ác độc thiếp đó trở lại Huê Kỳ.
Đến năm nay thiếp đà hai mươi bả tuổi, buồn chán cuộc đời, não nồng thế sự, thiếp mới nhớ lại trong sự nghiệp của ông Hoàng, tuy thiếp phân phát hết rồi; mà còn một chút đất của ổng sắm tại Tu Ni, kêu là nhàn địa. Lúc ấy cũng vì xa trẹo mà thiếp chửa cho ai, thiếp mới đi coi cho rõ hình thế nó ra sao mà kêu như vậy.
Vậy thiếp bèn trở lại Nhiêu Do cho em thiếp ít chục ngàn quan, còn của cải bao nhiêu gởi vào hãng bạc; đất nhà thiếp đã sắm đây, thì thiếp cho hội làm phước, cho họ cất nhà thương, rồi thiếp mới thẳng xuống Tu Ni lần nầy là có ý chôn thân nơi ấy, dè đâu khiến phải gặp chàng.
Lúc thiếp đi khỏi Nhiêu Do nầy, thì chẳng cho ai biết là thiếp tính đi đâu cả thảy, đặng đừng ai động đến thiếp, hầu có thung dung cho mãn kiếp. Té ra nợ thế chưa rồi cho nên bởi còn lẳng nhẳng với chàng đây.
Cái ngày mà thiếp bắt chàng hứa dùm cho thiếp khỏi vướng nợ trần nữa đấy, là vì thiếp thấy cái tình nó chồng chập trong lòng thiếp đà quá nặng đi rồi, thiếp biết đã hết phương tháo trút, cho nên thiếp ráng làm cầu may có ý kéo cái danh phận nam nhi của chàng mà gài vào nơi giữa, cho nó ngăn cản hai ta, thì họa là còn có mong bề thoát đặng chăng. Chẳng dè mạng trời khó chạy thiếp phải vưng theo.
Vậy trước ngày chàng tiếp đặng tin ở Ba Ri đó chừng năm sáu bữa; thì thiếp coi nhựt báo thấy con em thiếp, chừ nó toa rập với một lũ kia, mạo tờ mạo giấy mà kiện đòi miếng đất của thiếp đã cho Hội tại châu thành nầy. Không biết nó làm thế sao mà Hội đà thất kiện, phải lo tức tốc mà dỡ nhà thương.
Bởi vậy cho nên khi thiếp tới Ba Ri với chàng, thì thiếp có tư điển tín cho Hội mà bảo Hội đợi thiếp qua. Hội bèn chống án, thiếp phải đến tòa làm chứng, thì án trước mới hủy xong. Thiếp cũng muốn vội vã trở lại Ba Ri với chàng, song còn mắc họ cầm cọng lôi thôi, rứt đà chẳng đặng.
Ấy, đó chàng nay rõ hết cội nguồn việc thiếp, thì chàng nghĩ đấy mà coi một đứa ca nhi khốn nạn, đức vốn không mà hạnh cũng chẳng, trước đà giết một mạng người, sau lại thất thân với phường hạ tiện, thì há đáng cho chàng thương trọng đến chừng ấy sao?