Hồi thứ mười bốn

Nói rồi lưỡng lụy giao lưu. Ngô Bác Lãm mới ôm vào lòng mà chùi nước mắt và dỗ rằng: – Trong lời mình đọc nãy giờ đây thì tôi có thấy chỗ nào là bại đức, chỗ nào là chẳng trinh của mình là đâu có. Duy tôi thấy đức mình càng tỏ tiết … Đọc tiếp

Hồi thứ mười ba

Đêm đó mẹ thiếp thức giữ cả đêm, thiếp mới dằn trí ép lòng làm bộ nguôi ngoai cho mẹ thiếp hết rình hết rập. Vừa được năm ngày, mẹ thiếp coi đà nới sự canh giờ, thiếp mới tuốt ra tiệm thuốc một ve nhỏ ê te (éther)  đem về khui ra uống ráo. … Đọc tiếp

Hồi thứ mười hai

Cách chẳng bao lâu thiếp gặp một ông hoàng nước Áo (Autriche) tuổi đã bốn mươi ngoài, tóc râu tuy là điểm trắng mà tướng mạo oai nghi, nói năng thể thống, thật là đáng mặt râu mày; người muốn cưới thiếp làm vợ. Thiếp lúc ấy chẳng phải là ham chi cái chức bà … Đọc tiếp

Hồi thứ mười một

Qua bữa sau hai người thức dậy thay đổi y phục xong xuôi, đang lúc uống trà cô nọ mới giở chuyện mình ra mà nói như vầy: – Thiếp từ nhỏ chưa hề biết đặng cha thiếp là ai; nguyên mẹ thiếp xưa kia vẫn là con hát, đẻ ra hai gái, con em … Đọc tiếp

Hồi thứ mười

Khi kiếm đặng nhà rồi, lên tới từng thứ bốn thấy trước cửa kia có gắn một lá thiệp đề là Ca My Lu Xuất (Camille Lucius) thì Ngô Bác Lãm chắc đã phải đây rồi, bèn nhận chuông nơi cửa mà kêu. Tức thì một con tớ gái, tuổi mới đôi mươi, chạy ra … Đọc tiếp

Hồi thứ chín

Nói về Ngô Bác Lãm nội trong ba ngày thì đà thiệt mạnh; từ ấy laon phụng vui vầy một cặp sắc tài mà gặp gỡ nhau rồi, thì sự vui thú nói sao cho cùng đặng; lại thêm cảnh đẹp nhà xinh, trong ngoài chẳng thiếu vật chi cả thảy; khi rượu, khi cờ, … Đọc tiếp

Hồi thứ tám

Rồi đó hai người đồng dắt tay nhau đi dạo vườn, một chập vào nhà, Ngô Bác Lãm vội vã kiếu về. Cũng vì mấy sự nó xảy đến nãy giờ ấy làm cho anh ta hoảng hốt tinh thần, như điên như dại, nên muốn lập tức về buồng, khóa cửa một mình nằm … Đọc tiếp

Hồi thứ bảy

Đang lúc mê mê mẩn mẩn, thình lình nghe có tiếng chi kêu một cái “quét” rất to, làm cho anh ta giựt mình ngó xuống, thì thấy hai con ngỗng lớn đang lội giỡn dưới cầu. Cũng bị tiếng kêu ấy mà cô nọ day đầu ngó lại, bèn thấy anh ta mặt mày … Đọc tiếp

Hồi thứ sáu

Lấy đấy mà suy thì mới rõ cái lương tâm của con người, ấy là một cái cân rất thiệt, rất đúng của tạo công đã để vào lòng mình đó. Còn cái trí hóa ấy quả là một cái trái cân; hễ chẳng trái cân thì cân không dùng đặg; cũng không trí hóa … Đọc tiếp

Hồi thứ năm

Khi cô kia nghe Ngô Bác Lãm giảng luận mấy điều dường ấy thì lấy làm khen ngợi chăng cùng mà rằng: – Lời anh nói thiệt là diệu diệu huyền huyền, nghĩa lý rất sâu xa vô cùng, tôi chắc trong toàn cầu ni bực thấy biết như anh vậy chẳng có mấy người … Đọc tiếp

error: Content is protected !!