Chương 12: Người cách ta một vùng nước biếc

 * Ý thơ trong bài “Cỏ lau” – Kinh thi. Hôm nay, Tiểu Chúc Dung tổ chức đại lễ trao phần thưởng cho người vô địch. Sáng sớm, Nhục Thu đã ăn mặc tề chỉnh, dẫn theo đoàn tùy tùng rời khỏi dịch quán. Tiểu Lục không muốn dậy nhưng Chuyên Húc và A Niệm … Đọc tiếp

Chương 11: Tiệc vui biết có khi nào

Tiểu Chúc Dung xuất thân cao quý, dòng dõi Hoàng tộc Thần Nông, cha ngài là đại anh hùng Chúc Dung lừng danh thiên hạ. Sau khi nước Thần Nông bị tiêu diệt, Tiểu Chúc Dung quy hàng Hoàng đế rồi kết hôn với người con gái duy nhất của Tộc trưởng Xích Thủy – … Đọc tiếp

Chương 10: Muộn phiền ai hay

A Niệm tới điện Hoa Âm tìm Chuyên Húc nhưng hắn không ở đó. Thấy Tiểu Lục đang ngâm tay trong nước Quy khư, A Niệm xông đến, hất đổ chậu nước. Tiểu Lục ngả người ra sau, gác chân lên bàn, dửng dưng nhìn A Niệm, miệng cười khinh khỉnh, vẻ mặt ngạo nghễ. … Đọc tiếp

Chương 9: Nét mặt và đáy lòng. Khó tìm đường lẩn thoát

* Tựa chương trích trong Bài từ “Ngự nhai hành” của nhà thơ Trung Quốc, Phạm Trọng Yên. Bản dịch của Nguyễn Xuân Tào. Trời chiều, trong cung cử viên quan tới mời Tiểu Lục đến gặp Tuấn đế. Thấy Tiểu Lục bị thương, đi lại không tiện, viên quan ra lệnh cho người hầu … Đọc tiếp

Chương 8: Suy vi rày đã suy vi lắm rồi!

* Tựa đề chương trích trong câu thơ: Câu thơ trong bài “Thức vi” – Bội Phong, sách Kinh thi của Trung Quốc. Loại bỏ độc tố khỏi cơ thể Hiên, mối lo canh cánh được giải tỏa, Tiểu Lục ngủ li bì liền ba ngày. Lúc nhàn tản, Tiểu Lục mới chợt nhớ, hắn … Đọc tiếp

Chương 6: Người xưa trở lại

Thể chất của Tiểu Lục vô cùng đặc biệt nên các vết thương chóng lành hơn người thường rất nhiều. Cảnh cũng để lại cho Tiểu Lục đủ mọi loại thuốc quý hiếm: Ngọc tủy trên núi Ngọc Sơn, Lưu quang phi vũ[1] được tinh luyện từ pha lê Quy Khư… Tất cả những vị … Đọc tiếp

Chương 5: Gởi gắm thân mình nơi núi sông

Lão Mục đi chợ, Chuỗi Hạt đi đưa thuốc còn Điềm Nhi ngồi nhà học may vá. Quầy thuốc vắng khách, Tiểu Lục nằm bò trên bàn, ngủ gà ngủ vịt, tỉnh giấc, vẫn chẳng có bệnh nhân nào tới khám. Tiểu Lục vỗ đầu tự răn: Không thể ngồi ươn xác mãi thế này, … Đọc tiếp

Chương 4: Khó gặp dễ xa

Vào mùa thu, sau giờ trưa là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Lúc vắng khách, Tiểu Lục thường nhặt một chiếc lá sen che kín mắt, nằm ngửa trên chiếu phơi lá thuốc, hai tay trườn qua tai, vươn cao quá đỉnh đầu, hai chân khép lại, duỗi thẳng, mũi chân chúc xuống, cả … Đọc tiếp

error: Content is protected !!