Hai người ngồi chán chê cả một buổi sáng, cuối cùng cũng đến nơi thi, cũng may vừa tới thời gian thi. Hòa sơn trưởng nhìn thấy Ôn Đình Trạm mới thở mạnh một hơi. Ôn Đình Trạm dẫn Dạ Dao Quang đến khu nghỉ ngơi mới chậm rãi bước lên nơi thi, cậu ngồi đối diện với Tuyên Lân, bên cạnh hai người đều là hai đồng sinh cùng học viện, cũng chính là ba đấu ba, tổng cộng sáu người.
Lời mở đầu của Hứa Nguyên rất ngắn gọn, lúc này ở chính giữa trước mặt hai bên của sân thi treo đề thi mà bệ hạ đã ra, từng chữ xuất hiện trước mặt mợi người. Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn, trước giờ chưa từng nghĩ bệ hạ sẽ ra đề bài như vậy: Hồng nhan họa thủy hay không!
Cài này còn cần biện luận sao, chuyện hồng nhan họa thủy từ xưa đến nay đều được công nhận, ngay cả những học viên và tiên sinh phía dưới nhìn thấy đề bài nài này cũng không khỏi sửng sốt, chụm đầu ghé tai thảo luận. Trong mắt Tuyên Lân cùng Ôn Đình Trạm đều có chút kinh ngạc.
Dạ Dao Quang nhìn đề bài này, sau đó ánh mắt âm trầm rơi trên người Ôn Đình Trạm. Hồng nhan họa thủy, cô chưa từng cho rằng như thế. Cô không biết có phải là do cô sinh ra là nữ hay không, từ xưa đến nay nữ tử thuộc thế yếu, mặc dù kiếp trước có bao nhiêu “họa thủy” là bị những người cầm quyền bức ép, Dạ Dao Quang cũng rất muốn xem Ôn Đình Trạm sẽ nhìn nhận sao về từ “Hồng nhan họa thủy” này.
Bởi vì lúc đấu bán kết là học viện Doanh Thiên thắng nên học viên của học viện Doanh Thiên phát biểu trước. Ba người họ lên tiếng chào hỏi, một học viên đứng lên:
“Từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy nhiều vô số kể, Hán có Phi Yến khiêu vũ rồi hãm hại con vua, Tây Tử xinh đẹp diệt nước Ngô, Điêu Thuyền khẽ cười giết chết Lữ Bố, quý phi say rượu suy thịnh thế…”
Sau đó là từng chuỗi những chuyện yêu cơ hại nước hại dân được thuộc như lòng bàn tay, có thể nói là thuyết trình hùng hồn, oai phong lẫm liệt, niềm vui tràn trề. Dạ Dao Quang quét mắt về phía mọi người trong sân thi, đa số người nghe đều gật đầu.
Đến khi hắn nói xong, bên dưới đều là tiếng vỗ tay tán thưởng, tiếp theo là đến một học viên học viện Bạch Lộc, trong đó có một người Dạ Dao Quang không biết đứng lên: “Các học sinh rất tán đồng với lời lẽ của học viện Doanh Thiên, liệt kê các triều đại như vậy, có bao nhiêu thời đại hưng thịnh bị diệt trong tay hồng nhan, Thương có Đát Kỷ, Chu có Bao Tự…”
Dạ Dao Quang nghĩ quan điểm biện luận của hai bên đều thống nhất như vậy sợ rằng cũng không nhiều, không khỏi cười chế giễu, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn tẻ vô vị. Trong mắt những người này trước giờ chỉ nhìn những nam tử có công tích to lớn, không nhìn thấy những kẻ quyền lực lạm dụng chức quyền cướp đoạt của cải, không có kỷ luật hủy diệt quốc gia, đổ toàn bộ sai lầm lên người nữ nhân.
Học viện Bạch Lộc bên này vừa nói xong, học viện Doanh Thiên bên kia lại có một học viên khác bổ sung, bọn họ càng nói càng khuấy động, càng nói càng vang dội. Bốn người trình bày và phân tích cơ bản đều hoàn toàn giống nhau, đều không khỏi dốc toàn lực thể hiện bản lĩnh hành văn của mình, học thức uyên bác. Từng dẫn chứng từng luận điểm tỉ mỉ hơn lần trước khiến người ta thấy như vậy là quá đủ rồi.
Đợi đến khi bốn người này dứt lời, cũng chỉ còn hai người Tuyên Lân và Ôn Đình Trạm không mở miệng nói gì, bởi vì bọn họ là người phụ trách hai bên thi luận nên phải đợi bọn họ kết câu. Nhưng hai người nhìn đối phương đều không mở miệng nói, các học viên bên dưới cũng có chút lo lắng, Hứa Nguyên hỏi:
“Hai người các cậu tại sao lại chậm trễ chưa chịu nói.”
“Bẩm đại nhân, học trò thấy luận điểm của học trò và Ôn đồng sinh hẳn là như nhau, học trò không muốn chiếm lấy tiên cơ, chi bằng học trò và Ôn đồng sinh cùng nhau lấy bút mực viết ra luận điểm của mình để mọi người và đại nhân cùng xem.” Tuyên Lân đột nhiên lên tiếng.
Hứa Nguyên sửng sốt, quay lại thảo luận cùng các sơn trưởng của các học viện, cuối cùng nhận được kết quả, cho phép hai người viết văn chương thay cho trình bày miệng, rất nhanh đã có người mang giấy, nghiên bút và mực đến.
Hai người dường như cùng nhau đặt bút, tốc độ viết chữ kia thật muốn kinh sát thế nhân. Mọi người nhìn ngẩn ngơ, chỉ thấy bút của họ soàn soạt viết trên giấy, không ngừng chút nào như không cần suy nghĩ. Ước chừng khoảng một giờ hai người đồng thời đặt bút xuống, sau đó có các đồng tử bên cạnh mang giấy lên nộp, đồng thời giao cho Hứa Nguyên. Hứa Nguyên mở ra nhìn, ánh mắt lập tức trừng lớn, đôi mắt như muốn lòi ra, liếc mắt về phía Tuyên Lân, sau đó lại mở bài của Ôn Đình Trạm. Mặt ông lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn về phía hai người đều đặc biệt quái dị rồi mang cuộn giấy của hai người lần lượt giao cho sơn trưởng hai bên. Tất cả các sơn trưởng nhìn đoạn đầu đều dựng râu trừng mắt, tức muốn chết đi sống lại, nhìn đến giữa sắc mặt trầm xuống, nhìn đến cuối đều nặng nề suy nghĩ sâu xa.
Sau khi xem xong, Hứa Nguyên và tất cả các sơn trưởng đều á khẩu không nói lên lời, cuối cùng Hứa Nguyên đứng lên: “Bổn quan sẽ mang luận điểm của hai đồng sinh nhanh chóng thúc ngựa đưa về Đế đô để bệ hạ xét xử, thắng bại của thi luận sau này sẽ rõ.”
Tất cả mọi người đều muốn biết Ôn Đình Trạm và Tuyên Lân rốt cuộc đã viết gì nhưng Hứa Nguyên hiển nhiên không muốn thỏa mãn nguyện vọng của họ, trực tiếp tuyên bố kết thúc cuộc thi. Đây có lẽ là trận thi văn kết thúc nặng nề nhất trong bao năm qua, trước đây học viện thắng được thủ khoa đều được hoan hô nhận lời chúc mừng của các học viện.
“Dõan Hòa, hai người viết gì vậy?” Sau khi ăn xong, Tiêu Sĩ Duệ không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Luận điểm không giống với bốn học viên kia.” Ôn Đình Trạm chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
“Không giống?” Văn Du kinh ngạc.
“Đây chẳng phải là…”
“Ừm.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Sao cậu lại thế…”
Tân Đôn không khỏi kinh sợ, đây là đề bài bệ hạ đưa ra, bọn họ cảm thấy bệ hạ đăm chiêu suy nghĩ cũng chưa chắc không giống bọn họ, hơn nữa bọn họ vốn có suy nghĩ hồng nhan vốn họa thủy.
“Thảo nào Tuyên Lân viết.” Văn Du lập tức phản ứng kịp, nếu là nói thì chỉ sợ học viện hai bên đều đứng về một phía tranh cãi cùng với Tuyên Lân và Ôn Đình Trạm, đến lúc đó hội trường sẽ cực kỳ hỗn loạn.
“Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng chàng?” Dạ Dao Quang thật không ngờ Ôn Đình Trạm và Tuyên Lân lại…
“Đây là sự thật chứ không phải suy nghĩ trong lòng ta.” Ôn Đình Trạm cười nói:
“Người đời đều nói Tây Thi diệt nước Ngô nhưng Tây Thi là người nước Việt, sau khi một cô gái yếu đuối mất nước, dũng cảm đứng ra khiến nam nhi trong thiên hạ xấu hổ. Đối mặt với mỹ nhân kế, nếu như vua Ngô trong lòng kiên quyết vững tâm, vì lẽ gì lại bị mỹ sắc mê hoặc? Mạnh Tử nói: “Thực sắc tính dã” có thể thấy được lòng người ai cũng thích cái đẹp, khuynh quốc tuyệt sắc là trời ban, sao lại vậy? Nếu hồng nhan là họa thủy, thế gian này người cầu mong sao lại nhiều như vậy? Quyền lực, sắc đẹp và của cải, người phàm đều muốn có, đều là họa thủy hết sao.”
Mấy câu nói của Ôn Đình Trạm khiến tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, Dạ Dao Quang tươi cười nhìn Ôn Đình Trạm.
Ánh mắt ôn hòa lướt qua nụ cười của Dạ Dao Quang, ánh mắt Ôn Đình Trạm rơi trên người Tiêu Sĩ Duệ: “Không có dục vọng mới cương trực công chính, nhưng ta và đệ đều là phàm phu tục tử, dục vọng không thể ngăn lại, không thể chấm dứt. Người thiện lưu lại, không thiện đuổi đi, phàm là thất tình lục dục (1) không ai có thể tránh khỏi, làm vua không lấy ham muốn cá nhân làm đầu mới là minh quân.”
(1) Thất tình lục dục: Chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.