Cô trở về vừa kịp nhìn thấy tiểu Diệp Hạ đang cố gắng duy trì vòng bảo hộ để che chở cho cả một nhóm người núp bên trong cái động đằng sau lưng nó. Trước mặt tiểu Diệp Hạ là một con gấu bắc cực trong trạng thái phát cuồng đang giận dữ công kích.
Cô vung kiếm chém một nhát. Con gấu liền nổ banh xác. Tiểu Diệp Hạ quỵ xuống. Cô cuống cuồng chạy tới. Tiểu Diệp Hạ khẽ cong khóe môi.
– Đợi người.. ba ngày rồi.. may mà.. người về.. kịp.
Mỗi một lần chuyển kiếp đầu thai, cô luôn ở đâu đó rất gần tiểu Diệp Hạ, nhưng cô không bao giờ cho nó biết cô là ai, không dạy dỗ không chăm sóc, cũng không nói cô đang bảo hộ nó, chỉ thỉnh thoảng tỏ chút thiện ý để nó không bài xích chuyện cô đến gần mỗi khi xảy ra chuyện mà thôi. Có lẽ cô che giấu không được tốt cho lắm.
Cô nâng cơ thể con bé dậy, ôm nó vào lòng, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
– Ta về rồi.
– Tiểu Nanh.. đâu.. ạ?
– Đã tặng người khác.
– Tiếc quá.. con vẫn chờ bản thân.. lớn thêm.. một chút.. sẽ đòi người tặng.. nó cho con..
– Không, ta sẽ tặng con một con thú còn mạnh hơn Tiểu Nanh.
– Thật ạ?.. có đáng yêu.. như Tiểu Nanh.. không?
– Manh Manh đáng yêu hơn nhiều. Đợi con lớn, ta sẽ mang con đi gặp Manh Manh, nhé.
– Được.. đợi con lớn.. xin lỗi.. con.. làm vỡ.. mặt.. dây chuyền.
Tiểu Diệp Hạ nói tới đây thì tắt thở. Cô rầu rĩ ôm lấy xác con bé, yên tĩnh chờ đợi. Đối với tình cảnh sinh ly tử biệt như thế này, cô đã không còn cảm giác gì. Nhưng cô đợi một lúc vẫn không thấy linh hồn con bé thoát ra. Cô hoảng hốt dùng thần thức dò tìm, không ngờ linh hồn con bé bị đứt đoạn, không còn nguyên vẹn để có thể rời khỏi thân xác. Hẳn nó đã sử dụng sức mạnh linh lực ẩn chứa trong linh hồn để gia tăng độ chịu đựng cho lồng bảo hộ. Cô dùng hoa thần đắp lên toàn thân nó để giữ mọi thứ kết nối với nhau, sau đó hớt hải ôm nó bay đi tìm sư phụ.
Sư phụ bảo cô đi chặt một gốc cây có chứa linh lực, đẽo thành cái hòm, đặt thân xác của tiểu Diệp Hạ vào trong hòm tĩnh dưỡng một thời gian. Có linh lực, có nước thần, có cả hoa thần, linh hồn của tiểu Diệp Hạ sẽ lành lặn trở lại, sẽ có thể tiếp tục hành trình chuyển kiếp.
Khi cô lẻn vào yêu giới chặt cây thì vừa kịp lúc chứng kiến cuộc chiến Tiên Nhân Yêu đi vào hồi kết.
Liên minh Tiên Nhân vậy mà chịu nhượng bộ thoái lui. Nghe bảo yêu tộc nổi lên sáu tướng lĩnh mới, sở hữu sức mạnh của ma lực cường đại, được gọi là ma yêu. Dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Mật và sáu tướng lĩnh mới, yêu tộc một lần nữa vực dậy, đạt thành thế chân vạc với tiên tộc và nhân tộc như trước kia.
Vấn đề là bắt đầu từ đây xuất hiện một trường phái tu luyện hoàn toàn trái ngược với phái tu tiên, đó là tu ma.
Người có thể tu ma, yêu có thể tu ma, tiên cũng có thể tu ma. Là người thì chỉ cần nuốt vào một hạt giống ma lực là đã có thể bước trên con đường tu ma. Là yêu hay là tiên thì phải trải qua quá trình tẩy tủy đau đớn, phải tự hủy gần như toàn bộ yêu lực hoặc tiên lực rồi mới có thể nuốt hạt giống ma lực, sau đó bắt đầu tu ma.
Khi trường phái tu ma mới xuất hiện, rất nhiều người hưởng ứng và ủng hộ nó. Bởi tu ma sẽ dùng việc cắn nuốt oán khí, oán linh, lệ quỷ, ác quỷ thành phương thức tu luyện lực lượng. Ai cũng cho rằng đây là việc không thể tốt hơn được nữa, vừa đề cao sức mạnh lại vừa trừ gian diệt ác.
Thần khí và linh lực thì dần cạn kiệt, khiến trường phái tu tiên không còn nguồn cung cấp để phát triển vượt bậc. Ngược lại, oán khí, oán linh, lệ quỷ, ác quỷ ở trên đời thật sự nhiều lắm. Thế là, trường phái tu ma trong một thời gian ngắn đã phát triển cực kỳ hỏa tốc.
Người tu ma không có tròng mắt đỏ, vì vậy bọn họ cho rằng bản thân không phải ma tộc, không mang phẩm chất khát máu như ma tộc. Nhưng đây là một sai lầm. Rất nhanh, trong giới ma tu sẽ xuất hiện bán ma, càng lúc càng nhiều. Bán ma không những ăn thịt sống uống máu tươi như ma tộc mà còn có khát vọng quyền lực cùng sức mạnh cao hơn hẳn một ma thai bình thường.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan tới cô.
Cô mang gốc cây về Minh giới, đẽo thành cái hòm cho tiểu Diệp Hạ dưỡng thương. Sư phụ bảo để tiểu Diệp Hạ an nghỉ ở Minh giới thì có lợi cho tốc độ hồi phục nên cô đành một mình quay về thần đàn.
Sư phụ đã đưa cho cô mảnh da thú có phần thông tin về thần pháp ẩn hình, thần pháp phi hành lẫn cách chế tạo mặt đồng hồ đá. Hơn nữa, sư phụ còn tiết lộ một tin tức cực kỳ hữu dụng. Thần lực của mẹ cô có lẽ còn ở thần giới.
Theo lời sư phụ kể thì khi bọn họ bắt đầu tiến hành chế tạo thế hệ thần thức mới, không rõ là vào thời điểm nào, mẹ cô không mang theo thần lực trong người nữa. Sau khi cha mẹ cô tan biến, sư phụ đã từng tìm kiếm mảnh thần lực này nhưng không tìm thấy. Những nơi trên thần giới mà mọi người đều có thể đến thì sư phụ đã tìm qua, chỉ có cái nơi dành riêng cho cha mẹ cô thì sư phụ chưa từng đặt chân đến.
Chính là nơi mà cha mẹ cô dùng để thực hiện hành vi giao hợp. Một cái động ngầm bên dưới Hồ Nhật Nguyệt.
Cô rất ngạc nhiên khi biết thì ra những vị thần nguyên thủy ở thời khởi nguyên lại câu nệ tiểu tiết đến như vậy. Bọn họ muốn tiến hành thực nghiệm chế tạo thần thức, muốn cha mẹ cô thực hiện hành vi giao hợp, nhưng lại ngại ngùng không muốn đứng bên quan sát?
Trước khi rời đi, cô đã hỏi sư phụ một chuyện mà cô không ngờ có ngày bản thân lại tò mò rất muốn biết đến như vậy.
– Sư phụ, người đã từng thực hiện hành vi giao hợp với mẹ của con chưa?
Nhìn sư phụ đỏ mặt lúng túng không thể trả lời, chẳng rõ tại sao trong lòng cô lại muốn cười. Cười thật lớn. Buông rơi theo tiếng cười kia còn có phần tình cảm đã đeo theo cô suốt một triệu năm qua. Giờ cô đã hiểu cô thua ở đâu rồi. Tâm của sư phụ chưa từng đặt trên một cá nhân nào.
Trong số mười ba vị thần nguyên thủy, chỉ có hai người có khả năng giao hợp với mẹ cô, một là cha cô, hai là sư phụ. Theo cái cách sư phụ vẫn nhắc về mẹ, một chút dịu dàng một chút tưởng niệm, cô vẫn cho rằng sư phụ có tình cảm với mẹ. Hóa ra, tình cảm bâng quơ là có, hành động thực tế là không.
Nhận ra chuyện này còn khiến cô kinh ngạc sững sờ vì một sự thật chưa từng được tiết lộ khác. Thì ra, toàn bộ thế hệ thần dân mới đều là anh em cùng cha cùng mẹ. Những người từng khinh bỉ cô, từng xa lánh cô, từng cô lập cô, hóa ra đều là anh em của cô. Thật muốn cười.
Cô bay lên Hồ Nhật Nguyệt, trầm người xuống hồ, mất rất nhiều thời gian để dò tìm, đi qua rất nhiều động đá ngầm, cuối cùng cô tìm thấy một cái bọng, là loại động kín cực nhỏ chỉ có một lối ra vào.
Bên trong cái bọng không có phần đất trồi khỏi mặt nước để người ta có thể đặt chân, bên trong cái bọng chỉ có nước và cái trần bằng đá, nhưng cô nhìn thấy một cái bè kết hoa đang trôi nổi ở đó. Trên bè có chăn nệm, có gối đầu, còn có một hộc tủ đựng đầy những mảnh da thú. Hóa ra đây chính là nơi cha mẹ cô từng sinh sống. Nhìn cách bài trí trên bè, cô có thể nhận ra cha mẹ cô không hề nhàm chán đơn điệu như các vị thần khác. Nơi này mang đầy khí tức của.. nhân loại, ấm áp và trữ tình.
Cô leo lên bè, nằm lên tấm nệm. Trên đỉnh nệm có một tấm màn được cột thành một chùm, khi rũ xuống có lẽ sẽ che khuất toàn bộ cái bè. Từ trên đó còn lủng lẳng rơi xuống vài chùm hoa đã khô. Cô bật cười, không ngờ cha mẹ cô lại lãng mạn như vậy.
Cô ngồi lên, lôi một mảnh da thú khỏi hộc tủ, mở ra. Nó là một bức họa. Chính xác thì tất cả da thú ở đây đều là tranh ký ức, tranh ký ức của cha mẹ cô. Khác với tranh ký ức của sư phụ, tranh ký ức của mẹ chỉ chứa một đoạn thời gian, một đoạn sự kiện, nhưng nó đầy đủ âm thanh lẫn cảm xúc. Cô phát hiện, trên mỗi bức tranh, mẹ cô đều truyền vào một phần thần lực.
Khi cô mở một bức họa, hình vẽ trên đó sẽ thoát khỏi tấm da thú, bay lên không trung dưới hình dạng những đường nét uốn lượn biến hóa, từng đường nét lấp lánh ánh vàng kim.
Có tranh là cảnh cha mẹ cô tham gia lễ hội đốt đèn hoa đăng. Có tranh là cảnh cha mẹ cô tham gia vũ hội nhảy múa dưới trăng. Có tranh là cảnh cha mẹ cô rong ruổi trên lưng ngựa ở thảo nguyên. Có tranh là cảnh cha mẹ cô thong thả chèo xuồng nhỏ trên hồ nước. Có tranh cha mẹ cô làm bánh, nấu rượu, ướp hoa, cũng có tranh cha mẹ cô múa kiếm, ngâm thơ, hát đối. Thời gian thay đổi, địa điểm thay đổi, cảnh vật thay đổi, người xung quanh thay đổi, điều duy nhất không đổi là nụ cười nhân ái của cha và vẻ rạng ngời trên gương mặt mẹ.
Có lẽ hai người đã thực sự cho rằng việc bị ép phải giao hợp để sinh ra những thần thức mới không chỉ là một thí nghiệm. Có lẽ hai người đã thực sự nảy sinh tình cảm với nhau. Có lẽ hai người đã thực sự hạnh phúc.
Bức tranh ký ức cuối cùng, mẹ cô đã vẽ một giấc mộng, giấc mộng về một gia đình, có cha có mẹ, còn có rất nhiều những đứa trẻ với gương mặt xinh xắn tươi vui, rộn rã vây quanh hai người.
Bỗng, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt cô, lăn dài xuống má, đọng vào trên môi. Từ khi cô có trí nhớ cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên cô rơi lệ. Giọt lệ ấm nóng mặn mà. Cô ôm bức tranh ký ức cuối cùng của mẹ, ngã người nằm xuống nệm, ngẩn ngơ nhìn đỉnh màn.
Trong ký ức của cô, có rất nhiều hình ảnh mơ hồ về bóng lưng của một người đàn ông cao lớn vững chải đứng chắn trước mặt cô. Hình ảnh ký ức ấy rất xa, còn xa hơn cả ký ức về lần đầu tiên cô nhìn thấy sư phụ. Cô không biết người đàn ông kia là ai, cũng chưa từng gặp người đó ở thần tộc. Hóa ra, người đó chính là cha cô. Hóa ra không chỉ mẹ cô đã bảo vệ cô mà cha cô cũng đã bảo vệ cô. Mẹ cô đã bảo vệ cô từ trong bào thai. Còn cha cô đã bảo vệ cô khi cô mới sinh ra đời. Nhưng bảo vệ cô trước ai? Cửu Thần ư? Cha cô lại không có thần lực, đấu đá với ai chứ?
Cô thử ngẫm nghĩ, thử phân tích, từ những chuyện đã xảy ra đến các sự kiện cột mốc. Bỗng nhiên, cô cảm thấy những điều cô từng biết, những điều cô từng tin, hết thảy đều mờ mịt mông lung. Nhưng cho dù thế nào thì biết hay không biết, hiểu hay không hiểu, chỉ là một ý niệm trong lòng. Biết thì sao, hiểu thì sao, cô còn có thể làm gì? Trước mắt, cô chỉ có thể làm chuyện cô cần làm, dựng lại thần đàn, lập lại thần giới. Những chuyện khác đều không liên quan tới cô.
Cô ngồi bật dậy, mở bức tranh ký ức cuối cùng của mẹ, đọc mệnh lệnh triệu hồi. Từ trong bức tranh, những chấm sáng vàng kim kết thành một chuỗi từ từ bay ra, xoay tròn trong không trung, càng nhiều chấm sáng bay ra thì nét vẽ trên bức tranh càng nhạt dần. Cho đến khi toàn bộ nét vẽ biến mất, thần lực của mẹ cô cũng hoàn chỉnh nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô thì thầm, cha mẹ, hãy để con thực hiện tiếp giấc mộng của hai người nhé. Cô chợt nhớ tới Ma vương và cái giấc mộng về chủng tộc thần ma của hắn, khóe môi bất giác cong lên.
Cô rời khỏi bọng đá, trồi khỏi mặt hồ, bay lên thần đàn.
Ở thần đàn, cô nhìn thấy một đám thần nữ đang cố gắng di chuyển đá nguồn thần mệnh ra khỏi vị trí vốn có. Cô ngạc nhiên khi biết thì ra thần tộc không hoàn toàn tuyệt chủng như cô đã tưởng. Cô càng ngạc nhiên hơn nữa khi biết đám thần nữ này đã hợp tác với tiên tộc, trở thành người của tiên tộc.
Từ sau khi biết những người này đều là chị em cùng cha cùng mẹ với cô, nhìn thấy bọn họ, cô liền có chút lúng túng, có chút bối rối. Cô không thể lại dùng ánh mắt khinh bỉ khi họ chế giễu cô, cũng không thể dùng giọng điệu cáu giận khi họ chửi mắng cô. Nói làm sao, cô và họ vẫn là một gia đình, cho dù chuyện này đối với họ có lẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Cô sẽ không làm khó họ, sẽ không ép họ ở lại thần giới với cô. Họ tình nguyện làm việc cho tiên tộc, đó là lựa chọn của họ. Tuy nhiên, chuyện họ muốn dời đá nguồn thần mệnh xuống tiên giới là việc mà cô không đời nào chấp nhận.
Cô nhăn mặt giải thích.
– Đá nguồn thần mệnh thuộc về thần tộc, nên đặt ở thần đàn.
Một trong các vị thần nữ nghênh mặt nói.
– Nếu ngươi không đặt kết giới khiến tiên tộc không thể đi vào đây, nếu ngươi thoải mái chia sẻ nước thần với tiên tộc thì bọn ta chẳng cần di dời nó. Bọn ta có quyền sở hữu đá nguồn thần mệnh không kém gì ngươi. Ngươi không thể ngăn cản bọn ta.
Cô trầm ngâm một lát mới hỏi.
– Tiên tộc cho các ngươi thứ gì? Khiến các ngươi chỉ trong một thời gian ngắn đã đồng thuận với họ như vậy?
Cũng là vị thần nữ kia trả lời.
– Họ cho chúng ta sức mạnh của thần lực.
Cô kinh ngạc tròn mắt.
– Tiên tộc vẫn còn sở hữu thần lực khác ư?
Vị thần nữ kia nhăn mặt.
– Thần lực khác là cái nào? Ta không biết. Tiên tộc để chúng ta điều khiển thần lực trong vũ khí của Cửu Thần.
Lần này thì cô kinh hoàng thật sự. Đám thần nữ này biết bọn họ đang làm gì không? Buông bỏ thần mệnh, trở thành khí linh cho người ta sai sử. Đây là ngu ngốc hay là điên rồ?
Cô biết rõ mục đích của đám tiên nhân. Chúng muốn lợi dụng đám thần nữ này để xóa đi tác dụng của phản hệ. Bởi vì có thần thức của những người này chống đỡ, thần lực trong các thanh vũ khí sẽ ngoan ngoãn không chống đối, hoặc nếu có ý phản kháng thì cũng sẽ đánh lên thần thức chứ không ảnh hưởng tới người đang điều khiển vũ khí nữa. Nói đơn giản thì, lúc trước bọn tiên nhân cầm trên tay một thanh vũ khí đầy gai nhọn, đánh người khác đau, bọn chúng cũng đau. Nhưng hiện tại, đám thần nữ này tự nguyện trở thành lớp bao tay, gai sẽ đâm vào bao tay, không gây thương tích lên bọn chúng.
Trở thành khí linh cũng giống như trở thành một mắc xích kết nối vũ khí với người điều khiển vũ khí. Nói theo một cách nào đó, đám thần nữ này sẽ có được cảm giác sở hữu sức mạnh mỗi khi vũ khí hoạt động. Có lẽ đó chính là cảm giác mà bọn họ luôn tìm kiếm, cảm giác sở hữu sức mạnh. Nhưng cái giá phải trả là rất lớn, thần thức mãi mãi bị giam cầm trong vũ khí, mất đi sự tự do vì có thể bị người ta triệu hồi bất cứ lúc nào và hơn hết sinh mệnh của họ sẽ tiêu hao trong vô thanh vô thức.
Cô thật không rõ, mười ba thần nữ này đã trải qua những chuyện gì, đến nỗi có thể khiến họ đi tới quyết định điên rồ của hôm nay?