Sau khi nghe xong Dạ Dao Quang chớp mắt không ngừng nhìn viên Tử Linh châu, thu hồi khí ngũ hành của cô. Nếu như vật này bi lộ ra ngoài, chỉ sợ cả cô và phương pháp tu luyện ngũ hành đều trở thành tâm điểm công kích của mọi người, cùng nhau bị tru diệt!
“A!” Kim Tử ngọ nguậy bên người Dạ Dao Quang, vẻ mặt cầu khẩn mong cô cho nó vui đùa mội chút.
Kim Tử không có sức miễn dịch với viên ngọc trong suốt, nếu không trước đây cô không thể dùng hạt châu này để mê hoặc nó.
“Cho ngươi chơi, ngươi có thể tạo ra một đóa hoa không?” Dạ Dao Quang tức giận liếc mắt sau đó xách nó đi chỗ khác, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
Tạo ra một đóa hoa? Đầu Kim Tử tràn đầy dấu chấm hỏi, làm sao để biến Tử Linh châu thành một đóa hoa? Sau đó nó lắc đầu nguầy nguậy.
“Nếu không thể thì đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.” Nói xong cô liền tóm lấy đuôi Kim Tử ném ra ngoài cửa sổ, sau đó cô vô tình đóng cửa sổ rồi đắp kín mền khò khò ngủ say.
Kim Tử duyên dáng quay vòng vòng trong không trung được Ôn Đình Trạm bắt được. Vốn dĩ Kim Tử dự định mách cho Ôn Đình Trạm rằng Dạ Dao Quang bạo lực như thế nào nhưng nó chưa kịp nói, Ôn Đình Trạm đã sờ sờ đầu của nó: “Dao Dao rất mệt, cho nàng ấy nghỉ ngơi một tí đi, chúng ta đừng làm phiền nàng.”
Kim Tử cảm thấy cuộc đời không có gì đáng yêu bèn đẩy Ôn Đình Trạm ra, chỉ vào trong lòng Tang Ấu Ly để tìm kiếm sự an ủi trong lòng người đẹp.
Dạ Dao Quang có một giấc ngủ rất sâu, cả bữa tối cũng không có ai đánh thức cô. Đến tận sáng hôm sau cô bị âm thanh của các loài sinh vật đánh thức, cô ngồi dậy với tinh thần hưng phấn sau đó ngồi tu luyện mà không tạo ra bất cứ âm thanh gì.
Ngay sau khi cô vận khí ngũ hành, viên Tử Linh châu cô để bên hông bỗng nhiên bay thẳng lên, lơ lửng ở đỉnh đầu Dạ Dao Quang. Khí ngũ hành bao vây chuyển động quanh thân thể cô quay một vòng rồi xâm nhập vào cơ thể gọn gàng đến mức Dạ Dao Quang không nghĩ khí ngũ hành đã xâm nhập vào. Dạ Dao Quang chợt cảm thấy có một luồng khí mát xông thẳng vào đầu cô, cô chưa bao giờ cảm nhận sự thanh tẩy tạp chất lại có thể khiến cô cảm thấy thanh tịnh từ trước đến nay!
Cô bỗng nhiên mở mắt, chẳng biết Tử Linh châu đã bay đến đỉnh đầu cô từ lúc nào. Trong lòng cô kinh ngạc vui mừng như điên, nếu tu luyện khí ngũ hành còn có thể loại bỏ tạp chất, vậy thì có Tử Linh châu tựa hồ có thể được giải quyết được rất nhiều thứ. Nó khiến khí ngũ hành tu luyện đạt tới một mức hoàn mỹ đỉnh cao không có khuyết điểm! Cứ tu luyện như vậy thì không chỉ tốc độ tăng nhanh mà còn nhanh vô cùng. Cô có thể khẳng định rằng nếu như cô có thể làm được thì cả thiên phú, tu vi đều không phải là vấn đề đáng lo của cô!
Tử Linh châu thần bí vô hạn nhưng hiện nay Dạ Dao Quang đã biết được một lợi ích của nó! Dạ Dao Quang lập tức nhanh chóng tu luyện, cô cảm thấy sau khi vượt qua bốn lần trừ độc thì những khí hư trong cơ thể cô đã bị Tử Linh châu trực tiếp phá bỏ, không cần phải tống ra ngoài nữa!
Hai canh giờ tu luyện trôi qua, nếu không nhờ Ôn Đình Trạm hiểu được thói quen của cô, bảo người khác không làm phiền cô thì có lẽ cô đã sớm gặp phiền toái.
Dạ Dao Quang tu luyện xong chợt cảm thấy người nhẹ như chim yến, tinh thần sảng khoái chưa từng có. Tuy rằng tu vi của cô không tăng lên nhưng cô cảm thấy càng vui hơn nhiều so với việc tăng tu vi.
Nhảy xuống xe ngựa, cô thu hút ánh mắt của mọi người. Dạ Dao Quang vẫn là Dạ Dao Quang nhưng khiến người ta ngạc nhiên nhất là ánh nhìn kia đã hoàn toàn hiện ra dáng vẻ xinh đẹp đào hoa, khí chất cao quý ẩn sâu trong đôi mắt sáng động lòng người. Mọi người đều nói đó là ánh mắt hồ ly câu hồn đoạt phách nhưng đôi mắt này khiến cho hồ ly cũng phai mờ, làm người khác bị mê hoặc đến ngất ngây.”Dao… Dao Dao.” Ôn Đình Trạm nhìn ánh mắt cô, cậu chưa từng nghĩ chỉ trong một đêm mà Dạ Dao Quang lại thay đổi nhiều như vậy. Trong mắt người đời rất khinh bạc cặp mắt đào hoa nhưng đôi mắt cô lại ẩn chứa sự quyến rũ đào hoa ấy. Sự chấn động tâm can này làm người khác không hình dung ra nổi.
“Sao vậy? Không nhận ra?” Dạ Dao Quang hoàn toàn không biết mình thay đổi. Tất cả mọi người nhìn về phía ánh mắt của cô, nghĩ cô chưa tẩy trang. Cô nghĩ có phải đôi mắt đã dính bụi bẩn gì hay không bèn lấy tay xoa xoa mắt, cảm thấy không có gì khác thường liền buồn bực.
Dạ Dao Quang là mội người yêu cái đẹp nhưng cô chỉ quan tâm đến sự xinh đẹp của người khác, còn bản thân lại rất tùy ý qua loa nhưng cũng may hiện bên cạnh cô có Tang Ấu Ly. Là một cô gái thì chắc chắn Tang Ấu Ly sẽ mang theo bên mình một cái gương nhỏ.
Thời đại này bởi vì hoạt động thương mại trên biển phát triển, tuy kỹ thuật làm gương chưa được truyền qua đây nhưng gương tây dương đã được lòng rất nhiều nam nữ tại đây. Tang Ấu Ly có tấm gương lớn chừng bàn tay, có một nha hoàn đã tặng cho nàng khi nàng ở bên cạnh Trọng Nghiêu Phàm.
Khi Tang Ấu Ly đem gương đến trước mặt Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang giật mình một cái.
“Trời ơi, vị cô nương xinh đẹp này là ai?”
Thật ra Dạ Dao Quang chỉ là quá khiếp sợ mà thôi. Cô hoàn toàn không ngờ câu nói này của cô vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người chẳng biết nên khóc hay nên cười đều nghĩ rằng Dạ Dao Quang đang khen ngợi sắc đẹp của mình.
“Dao Dao, ăn nhanh một chút gì đi, chúng ta còn phải lên đường.” Ôn Đình Trạm cũng tỉnh dậy từ trong rung động sau đó cười trừ đánh trống lảng.
“Khoan đã, để muội ngắm người đẹp chút đã.” Dạ Dao Quang giật tấm gương trên tay Tang Ấu Ly.
Kiếp trước cô chỉ là giai nhân nhỏ thanh tú, bởi vì cô thường tu luyện trừ độc nên sở hữu làn da mịn màng hồng hào mà người thường hiếm ai có được thế nhưng dung mạo thực sự không tính là tuyệt sắc. Dạ Dao Quang đã nhìn thấy dáng dấp ở kiếp này, cũng không khác là bao so với kiếp trước nhưng không nảy nở như kiếp trước. Tuy cũng là một mỹ nhân nhưng cô không ngờ bản thân lại xinh đẹp đến lay động lòng người như vậy.
Đối với Dạ Dao Quang háo sắc mà nói, quả thực không có ai xinh đẹp hơn vậy!
Vì vậy rửa mặt ăn sáng xong, Dạ Dao Quang chỉ ngồi trên xe ngựa. Cô lấy gương soi mình không sợ người khác làm phiền tựa như mỹ nhân trong gương nhìn mãi không bao giờ là đủ. Cô tự luyến đến mức Ôn Đình Trạm không còn gì để nói, chỉ có thể ôm chặt cuốn sách không làm phiền đến Dạ Dao Quang.
Thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, tính tình Dạ Dao Quang như vậy hoàn toàn di truyền cho Kim Tử. Trước đây gương mà Dạ Dao Quang dùng đều là gương đồng, đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang dùng gương của tây dương. Kim Tử thỉnh thoảng soi mình trong gương cảm thấy bộ lông óng ánh hiên ngang của mình vô cùng mê hoặc lòng người nên cũng không vùi trong lòng Tang Ấu Ly mà thân mật âu yếm Dạ Dao Quang, thỉnh thoảng còn tranh giành soi gương với Dạ Dao Quang. Mặc dù hay bị chủ nhân vô tình đá văng ra nhiều lần nhưng vẫn vui vẻ tiếp tục soi gương.
Cứ như vậy, một người một khỉ giành gương soi suốt cả quãng đường đi cho đến khi về đến Ngụy gia.