Chưa đi được nửa đường thì cả đoàn đã thấm mệt nên Lang Trượng ra lệnh cho tất cả dừng lại ven một con suối nhỏ để nghỉ ngơi.
Nhìn về phía con đường ngoằn ngoèo, cuối đoạn lại mất hút vào một vạt rừng thâm u nào đó dễ khiến người can trường nhất cũng phải nhụt chí, nản lòng.
Gia Huy và Lan Phương ngồi trên một mỏm đá bên bờ suối. Lan Phương phấn khích, bỏ cả giày tất ra rồi cứ thế thả đôi chân trắng nõn nà xuống dòng nước mát lạnh.
Khi đem cơm nắm tới, thấy thế, Thạnh bèn lên tiếng, giọng lo lắng.
– Chị không sợ ma dưới suối kéo chân hay sao? Ở vùng này không ai dám làm thế đâu?
Lan Phương vui vẻ đáp lại.
– Nếu nhìn thấy thì tôi đã không làm vậy rồi.
Thạnh nhìn Lan Phương vẻ khó hiểu, rồi chuyển ánh mắt ấy qua Gia Huy như muốn anh giải thích giùm cho câu nói vừa rồi.
– Cô ấy có thể nhìn thấy oan hồn người chết mà. – Gia Huy đáp. – Cậu đã quên rồi sao?
– Ừ! Thì đúng là như thế, nhưng người ở vùng này kiêng kỵ chuyện đó lắm! – Thạnh nói, giọng tỉnh bơ.
Thấy Thạnh nghiêm túc nên Lan Phương cũng không có ý định trêu đùa cậu thêm nữa mà nhấc chân lên, rồi lảng ngay sang chuyện khác.
– Còn bao lâu nữa thì tới nơi vậy? – Lan Phương hỏi.
– Nửa đường nữa cơ. – Thạnh trả lời. – Anh chị nghỉ ngơi đi, một lát nữa lên đường. Vì sợ trời sập tối thì hơi khó đi đấy! Đường sá vùng này khó đi lắm!
Gia Huy và Lan Phương không nói thêm gì nữa, cố ăn cho hết nắm nếp nương với muối vừng. Trên đầu họ, mây đen vẫn vần vũ, khiến cho bầu trời như chực đổ xuống tới nơi.
Bất giác, văng vẳng đâu đó vọng về, Gia Huy chợt nghe như có tiếng khóc ai oán, nhưng không chỉ có một người mà là hàng chục người. Tiếng khóc ấy, nếu như tập trung lắng nghe thì sẽ thấy mỗi lúc một rõ hơn. Tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc tỉ tê của người lớn, thậm chí đôi lúc xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết vô cùng.
Gia Huy định quay qua Lan Phương để hỏi xem cô có nghe thấy những âm thanh đó như mình không. Nhưng lạ thay, đúng lúc anh chuẩn bị lên tiếng thì mọi thứ lại im bặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thảng hoặc, có một cơn gió vút nhẹ qua khiến rặng cây đung đưa, hoặc tiếng kêu của một con cú vọ từ đâu đó trên vách núi vọng về.
– Anh có chuyện gì sao? – Nhận thấy vẻ mặt khác thường của Gia Huy, Lan Phương lên tiếng hỏi.
Gia Huy lắc đầu, bảo không có gì. Sau đó, đoàn người đi tiếp về phía một vách núi dựng đứng, hiểm trở.
Đoàn người ngược lên con đường lổn nhổn đá cuội trắng xám. Bên đường, những vách núi dựng đứng, cao dần, thu hẹp cả không gian phía trên. Thạnh nói, băng qua khe núi này, họ sẽ tới được thung lũng của người Thái. Khi ấy, trời đã ngả dần về chiều, không khí càng thâm u, lạnh lẽo hơn. Họ đã phải dùng đuốc để đi qua khe núi. Mọi người lặng lẽ, dò dẫm từng bước một. Đất dưới chân không được vững chắc, bởi mưa nhẹ cùng với hơi ẩm đã làm cho đất nhão nhoét, rất khó di chuyển.
Lan Phương và Gia Huy do không quen địa hình nên đã bị tụt lại phía sau. Nhìn về trước, không còn thấy rõ ai, chỉ xác định được qua ánh đuốc lập lòe, lơ lửng lên xuống nhịp nhàng trong không trung mà thôi. Đất bùn nhão nhoét, vón cục dưới đế giày khiến Lan Phương khó mà di chuyển được. Đôi chân nặng nề, mặt và lưng ướt đẫm mồ hôi.
– Đi mau lên Lan Phương… – Gia Huy giục. – Không chúng ta lạc họ mất.
– Chân tôi tê dại rồi. – Lan Phương liền trả lời. – Có lẽ phải bỏ giày ra thôi! Đất bám dính, vón cục nhiều quá khó mà mang được.
Nói đoạn, Lan Phương bèn tháo hẳn giày ra, xách trên tay. Nhưng dường như càng đi, đôi chân cô càng tê dại. Người thấm mệt, thở dốc, mắt không thể nhìn rõ gì nữa. Trước mặt cô chỉ toàn một màu đen đặc.
– Gia Huy, Gia Huy… Anh đang ở đâu? – Lan Phương hoảng hốt gọi Gia Huy như sợ lạc mất anh.
– Tôi ở ngay đằng trước cô này. – Gia Huy lạnh tanh đáp lại.
– Đợi tôi với! – Lan Phương nói, rồi cố gắng bắt kịp ánh đèn le lói ở phía trước. Nhưng càng đi, càng không thấy Gia Huy đâu.
Về phần Gia Huy, anh cố gắng nán lại để chờ Lan Phương, nhưng khi quay lại thì chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu tối đen như mực. Nhanh ngoái nhìn về phía trước, những ánh đuốc lập lòe vẫn ẩn hiện trong không gian, càng trở nên ma mị hơn. May thay, vẫn chưa bị lạc. Gia Huy thầm nghĩ.
– Cô đang ở đâu thế Lan Phương? Đi mau lên. – Gia Huy giục khi không còn cảm nhận được Lan Phương đang ở phía sau lưng mình nữa. Như thể cô ấy đã lạc đường!
– Tôi ở đây, ngay đằng sau anh này. – Lan Phương đáp lại.
– Ở đâu cơ chứ? – Gia Huy rọi đèn ra sau. Không thấy! Dưới ánh đèn chỉ là những lùm cây mọc chen lên từ những tảng đá, lổn nhổn to nhỏ, đủ các loại kích cỡ.
Thoáng hoảng hốt hiện trên gương mặt nhợt nhạt của Gia Huy. Anh quét đèn pin một lượt, nhưng tuyệt nhiên không thể nhìn thấy Lan Phương. Anh hoảng hốt, đúng lúc ấy, từ xa vọng lại, Gia Huy chợt nghe thấy có tiếng cười rúc rích, rồi cả những tiếng khóc dấm dứt, ai oán. Tiếng động ngày một rõ ràng hơn, hệt như những gì anh đã từng nghe thấy trước đó.
– Lan Phương, cô ở đâu? – Gia Huy gào lên. Vô vọng!
Nhưng lần này, đáp lại anh chỉ là sự im lặng tới ghê rợn của bóng đêm. Gia Huy chẳng suy nghĩ, quay lại phía sau hòng tìm được Lan Phương.
– Tôi ở đây! – Một giọng nói vô hồn vang lên sau lưng anh.
Gia Huy đột ngột quay lại, dưới ánh đèn, không phải là Lan Phương. Một cô gái trong trang phục dân tộc, đầu chít khăn vấy máu. Gương mặt trắng nhác và hốc hác. Khuôn miệng mở rộng, rồi bất chợt kéo dãn tới tận mang tai.
– Á… Á… Á… – Gia Huy la lớn rồi ngã bật về phía sau.
– Anh sao thế? – Một bàn tay đặt lên vai anh. Là Lan Phương, nhưng khi nhìn thấy cô, Gia Huy vẫn hoảng hốt, giật lùi! Bởi lẽ, ma quỷ một khi đã xâm nhập vào tâm trí ai thì có thể biến ra bất cứ hình dạng nào.
– Cô… cô… – Gia Huy lắp bắp nói không thành lời, miệng gần như á khẩu.
– Là tôi đây. – Lan Phương nói, nét mặt cũng kinh hãi không kém Gia Huy. – Ban nãy tôi thấy anh đi đằng trước. Tôi gọi mãi, anh đáp lại, nhưng cứ đi theo ánh đèn tôi lại chẳng thấy anh đâu nữa. Lạ lắm!
– Tôi có nghe cô nói gì đâu? – Gia Huy ngạc nhiên hỏi lại. – Tôi chỉ nghe thấy tiếng của cô hai lần thôi.
Lan Phương nhìn anh, ánh mắt kinh hãi. Chắc chắn do ma quỷ thừa lúc hai người không thông thạo địa hình nơi này đã hù dọa một phen khiếp vía rồi. Nếu không mau thoát ra khỏi cái khe này thì e là chuyện không hay sẽ xảy ra. Nghĩ thế, Lan Phương dìu Gia Huy đứng dậy. Lúc này, Gia Huy cũng tỉnh táo hơn, anh lôi từ ba lô ra cái chuông gia truyền của dòng họ. Đi ba bước, lắc một cái, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Tuyệt nhiên, từ lúc đó, không còn bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra nữa.
Bỗng nhiên phía trước có hai ánh đuốc đang lại gần.
– Hai người làm gì mà đi lâu thế? – Thứ lên tiếng. – Chúng tôi đã ra khỏi cái khe từ lúc nào rồi, ấy thế mà lúc kiểm tra thì không thấy hai người ở đâu.
– Chúng tôi bị lạc. – Gia Huy đáp.
– Đi sát hai chúng tôi nhé! – Thất lên tiếng. Rồi hai anh em cứ thế dẫn đường. Chỉ một lát sau họ đã thoát khỏi cái hẻm núi ma quái ấy.
– Thầy tôi quên không cảnh báo hai người. Đi một mình trong hẻm núi này dễ bị ma quỷ dẫn dụ lắm. – Thứ nói thêm.
Khi ấy, họ đã thoát ra khỏi khe núi, trời đột nhiên sáng rõ hơn. Đằng tây, ráng trời phủ lên một màu đỏ au đến ma quái. Đứng trên một mỏm đá, tay chống gậy, tay cầm kiếm, Lang Trượng quắc mắt nhìn về phía con đường đất đỏ, uốn lượn quanh cánh đồng rộng lớn trông như một con rắn đang ngái ngủ. Chỉ một lát nữa thôi, con rắn ấy sẽ trở mình thức dậy. Nếu không diệt trừ hiểm họa đến từ linh hồn tà ác ấy thì e là vùng này sẽ vĩnh viễn không có cơ hội tái sinh. Thứ nước đen sì kia sẽ ngập tràn những cánh đồng, sủi bọt lên vào mỗi buổi trưa, tiết ra chất độc hại khiến cây cỏ không thể nào sinh sôi, nảy nở.
Lúc này, cả đoàn người đi xuống một con dốc gập ghềnh, hiểm trở. Càng đi xuống, trên chiếc xe kéo, người cô gái càng co giật dữ dội hơn. Mắt mở ra trừng trừng, nhìn ngó không gian xung quanh. Miệng gằn lên từng tiếng.
– Nhà của ta. Các ngươi mang ta tới nhà sao. Vậy thì các ngươi không có cơ hội sống sót đâu. Ha ha ha.
Cô gái kết thúc bằng một tràng cười đầy đắc ý nhưng cũng không kém phần man rợ.
– Nguy rồi! – Một thanh niên gần đó la lớn, hốt hoảng.
Thạnh đứng gần đó, thất kinh. Nó hớt hải chạy về phía thầy mình đang đứng. Bất giác, một tia sét từ bầu trời đỏ au giáng xuống, kéo theo đó là tiếng sấm gầm lên như khiến cả trời, đất, cỏ cây rung chuyển. Mấy người phụ nữ sợ hãi bèn quỳ mọp xuống, miệng lẩm bẩm khấn cầu, không ngừng vái lạy. Kế đến, một tia sét khác giáng thẳng xuống cánh đồng Nà Thượng, để lại một khoảng đen cỏ gianh bị cháy sém.
Phía sau, ngay bên cạnh cửa vào khe núi ma quái, một hòn đá lớn bỗng dưng từ trên núi lăn xuống.
– Mau tránh ra! – Một người hét lớn.
Theo phản xạ, cả đoàn người dạt ra. Hòn đá lăn xuống dốc, rồi dừng lại ngay lối đi vào cánh đồng.
Cô gái khi ấy, hòa cùng tiếng gió rít, tiếng sấm gầm, cất lên những tràng cười dài man dại. Mắt đỏ khé lên như loài rắn trong rừng rậm, hiểm ác!