Ông Lộ Vương làm vua đất Hoài Khánh nết buông lung, thường ngự đi chơi thấy gái tốt thì bắt ngang. Ngày kia vua thấy vợ Vương Sanh. Vợ Vương Sanh kêu khóc vua cũng không nghe, làm dữ bắt bỏ lên xe mà đi. Vương Sanh thấy vậy ngả lòng chạy đi núp một bên mồ Nhiếp Chánh, có ý chờ vợ đi ngang qua mà trối một hai lời.
Hồi lâu vợ đi tới, ngó thấy chồng vùng nhào xuống xe mà khóc; Vương Sanh tức tối nói không ra tiếng, quân hầu biết là Vương Sanh liền bắt đánh khổ sở.
Thoát chúc trong mồ nhảy ra một người cao lớn, tay cầm gươm bạc, oai khí lẫy lừng hét lên mà rằng: “Ta là Nhiếp Chánh đây, con nhà lương thiện lẽ đâu ai được cướp giành, ta nghĩ chúng bay như muông săn, người ta đuổi đâu đi đó, ta không nỡ giết, gởi lời về cho vua bây, nếu vua bây không cải dữ về lành, thì ta sẽ lấy đầu.”
Quân hầu đều kinh sợ bỏ xe mà chạy, người cao lớn nhập vào mồ không thấy nữa. Vợ chồng Vương Sanh lạy mồ đem nhau về, mà cũng còn sợ vua bắt lại nữa. Cách hơn mười bữa không có tin tức gì, trong lòng mới yên.
Còn ông Lộ Vương từ ấy cũng tởn mà bớt thói dâm. Nhiếp Chính là người nước Tề, thuở sống có tài thích khách.