Chương 77: Phiên ngoại – Đợi anh quay về

Đêm giao thừa năm 2013, tôi gọi điện chúc Tết bố mẹ Cố. Ông nội nhận điện thoại, trò chuyện với tôi: ”Tiểu Bắc vừa gọi điện thoại về xong. Nói chuyện lâu lắm, mà chỉ có mỗi một chủ đề thôi đó là cảm giác sống một mình chẳng hay ho chút nào.”

Tôi hơi khó xử, bèn cười khan hai tiếng.

Ông nói: ”Tiểu Bắc là đứa trẻ không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình. Đàn ông thường như vậy, có nhiều lời không biết làm sao để mở miệng. Trong lòng nó có nhớ nhung hơn nữa cũng sẽ ngại không nói ra đâu.”

Tôi bật cười: ”Ông nội, ông yên tâm, con hiểu mà, hơn nữa những gì mà Cố Ngụy biểu đạt với con đều rất rõ ràng, dễ hiểu ạ.”

Chiều ngày hôm sau, ở Berlin đang là buổi sáng. Tôi gửi một yêu cầu gọi video.

Tôi: ”Anh Cố, chúc mừng năm mới. Dậy đi nào.”

Cố Ngụy mắt nhắm mắt mở: ”Hôm qua ngủ muộn lắm.”

Tôi hỏi: ”Vì sao?”

Cố Ngụy: ”Cô đơn nên khó ngủ.”

Tôi cười: ”Có cần em đến thăm anh không?”

Mắt Cố Ngụy trở nên tỉnh táo trong chớp mắt: ”Thật sao?”, sau đó lại lắc đầu: ”Em không cần tới đâu.”

Tôi: ”Vì sao?”

Cố Ngụy: ”Em mà đến là sẽ không về được nữa đâu.”

Những lo lắng của ông nội về anh hoàn toàn trở nên dư thừa rồi.

———-

Trương Duy của Ngoại khoa Tim Mạch và Cố Ngụy cùng được cửa ra nước ngoài. Hai người ở cùng phòng với nhau, lúc được cử đi nước ngoài chị Trương còn đang mang thai. Vì thế, việc đầu tiên bác sĩ Trương la2m khi thức dậy mỗi sáng là lấy điện thoại, mở tấm hình chiếc bụng to mà vợ gửi tới, ssau đó cười ngốc nghếch.

Hai người mỗi khi tán gẫu cùng nhau thường xuyên nhắc tới nửa kia của mình.

Cố Ngụy: ”Cô ấy điềm tĩnh, bình thản lắm, từ nhỏ đã quen ở một mình rồi.”

Trương Duy: ”Bà xã nhà tôi có hơi ngu ngơ. Những lúc tôi di vắng, tôi thường xuyên lo lắng liệu cô ấy có chuyện gì không, vì thế lần nào công tác xong cũng gần như là bay về nhà. Cậu có vẻ nhàn hạ hơn nhiều đấy.”

Cố Ngụy: ”Đúng thế. Có đôi khi tôi cảm thấy, không có tôi cô ấy vẫn có thể sống tốt.”

Trương Duy: ”Ha ha ha đây đúng là một cái vòng luẩn quẩn, cậu ngưỡng mộ tôi, tôi hâm mộ cậu.”

Về sau, Trương Duy nửa đùa nửa thật nhắc tới chuyện ”hai người yêu nhau nên dựa dẫm vào nhau” trước mặt tôi, thế là tôi lại hỏi Cố Ngụy: ”Em nên dính lấy anh nhiều hơn sao?”

Cố Ngụy không nói gì.

Thực ra làm gì có cô gái nào không mong muốn được nép vào vòng tay bạn trai mình cơ chứ? Chỉ có điều …

Em không hy vọng khi anh đang có một ca phẫu thuật quan trọng, nhận được điện thoại từ quầy trưởng y tá, vội vã chạy ra nhận máy lại chỉ là ”Em lạc đường rồi”, hoặc là ”Ống nước bị rò rỉ rồi” hay ”Em lại cãi nhau với đồng nghiệp rồi”. Hoặc cũng có khi chỉ đang băn khoăn vì không biết tối nay nên ăn gì, em cũng không hy vọng anh bận tới mức vắt chân lên cổ để chạy mà điện thoại lại đổ chuông thông báo tới giờ ăn uống ngủ nghỉ của em.

Cho5n lựa bạn đời chính là chọn lựa một phương cách sống. Chị dâu lại nói làm vợ bác sĩ cũng khó khăn như làm vợ quân nhân vậy. Làm vợ quân nhân thì thường xuyên không được gặp mặt, cũng chẳng được chăm soc cho chồng, còn làm vợ bác sĩ, chính là bạn biết rõ anh ấy ở một khoảng cách bao xa nhưng cũng không thể chăm lo được.

”Cố Ngụy, em lựa chọn việc trở thành vợ một bác sĩ ngoại khoa.”

”Anh biết. Có điều, những lúc anh không bận, em có thể dính anh hơn một chút.”

Tôi yên lặng hồi lâu: ”Cố Ngụy, an đánh giá quá thấp sự dựa dẫm của em đối với anh rồi.” Sự dựa dẫm về tinh thần, về tâm hồn còn sâu nặng hơn cả sự dựa dẫm về những vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày. Hai chúng tôi đều không phải là những người giỏi biểu đạt tình cảm bằng lời nói, vì thế thường vô thức cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình. Bởi vì sợ nếu như quá nồng nhiệt, để cảm xúc phát tiết ra, sẽ không thể khống chế được nữa. Có rất nhiều lời, chúng tôi chưa từng nói mà thôi.

———-

Tháng 4 năm 2013, cuối cùng Cố Ngụy cũng đã quay về như đã hẹn.

Một lần nữa được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt trước mặt, đúng là tốt hơn bất cứ điều gì.

Hôm Cố Ngụy về nước, tôi cùng anh quay về nhà bố mẹ Cố. Lúc tôi rửa bát, anh lặng lẽ đi vào bếp, lúc tôi tìm kính lão cho ông nội, anh lặng lẽ theo tôi vào thư phòng. Tôi đi đến đâu, anh theo tới đó, không nói lời nào. Ông nội và bố mẹ Cố nhìn thấy cũng chỉ cười mà không nói gì.

Tôi thấy hơi ngại, nhỏ giọng nói nhỏ: “Anh đi theo em làm gì?”

Cố Ngụy cười híp mắt nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời mà dịu dàng. Tôi để mặc cho mình ngã vào trong ánh mắt ấm áp ấy, như sóng biển dạt dào, không tìm thấy bến bờ.

Ông nội đi ngang qua chúng tôi: ‘Tiểu Bắc, con ngươi của cháu sắp lòi ra rồi kìa.”

Tôi nhanh chóng hoàn hồn, đi vào bếp phụ một tay.

Buổi tối, đêm hôm khuya khoắt, tôi ôm kính viễn vọng ngắm sao trời. Cố Ngụy chống tay lên đầu ngắm tôi. Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng nụ hôn rơi xuống. Bầu không khí xung quanh ngọt ngào ấm áp, hòa quyện với mùi hương quen thuộc của riêng Cố Ngụy. Tất cả ùa vào khoang mũi tôi, sau đó lại lần nữa lan tỏa ra không gian. Mọi nỗi buồn tương tư nhanh chóng được xóa nhòa, nghĩ tới sau này chúng tôi lại được bầu bạn bên nhau, không rời xa, tôi liền cảm thấy chân thực, và cũng rất sung sướng.

Cố Ngụy hỏi: “Lúc anh không ở nhà, cảm giác như thế nào?”

Tôi nói: “Không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.”

———-

Tuần đầu tiên sau khi Cố Ngụy trở về, anh chỉ có một yêu cầu với tôi: “Đừng ở ký túc xá nữa.”

Lý do của anh là: “Anh sợ lạ giường, bên cạnh có một người thân thuộc sẽ thích nghi nhanh hơn.” (Thế nào gọi là có một người thân thuộc?)

Hai ngày đầu bị chênh lệch múi giờ, hầu như buổi đêm Cố Ngụy chỉ ngủ được một lát liền tỉnh giấc. Nửa đêm tôi thức giấc, tôi liền trông thấy anh đang híp mắt, nhìn tôi chóp chớp, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Buổi sáng, Cố Ngụy hỏi: “Sao rạng sáng em cứ tỉnh giấc thế?”

“Anh vừa mới về, em chưa quen lắm.’ Tôi không định nói cho anh biết rằng kể từ khi anh ra nước ngoài, tôi đều ngủ không ngon.

Cố Ngụy nhíu mày: “Vậy có nghĩa là nếu anh không về, em sẽ ngủ ngon hơn?”

Tôi: “Không …”

Cố Ngụy hồ nghi: “Có phải trong khoảng thời gian anh không có nhà, em thường xuyên thức đêm không?”

Tôi nhanh chóng tìm kiếm hòa bình: “Đâu có, do em nhìn thấy anh nên hưng phấn quá thôi.”

Cố Ngụy: “Em đã hưng phấn được gàn một tuần rồi.”

Tôi: “Em … đặc biệt hưng phấn.”

Cố Ngụy: “Trước đây em có thể ngủ như chết từ một giờ chiều cho đến mười một giờ tối.”

Tôi: “…”

Cố Ngụy: “Lâm Chi Hiệu! Có phải lúc anh không ở đây em không ngủ cho đàng hoàng không?” Anh hoàn toàn không nghĩ theo hướng tôi hớ nhung anh, chỉ cho rằng tôi sinh hoạt không điều độ.

Tôi: “Anh làm gì mà miêu tả bản thân như thuốc ngủ thế?”

Cố Ngụy: “…”

Năm phút sau, tôi muốn cầu hòa trong êm đẹp, bèn chọc chọc vào người Cố Ngụy khi anh đang đọc sách: “Đó chẳng phải là vì em quá nhớ anh sao?”

Cố Ngụy chớp chớp hàng lông mi, nhàn nhạt nói: “Bệnh tương tư nặng thế cơ à?”

Tôi: “Anh tưởng ai cũng như anh chắc?”

Cố Ngụy ngẩng đầu lên: “Em không biết đã bao lần anh …”, bỗng nhiên Cố Ngụy khựng lại.

Tôi: “Bao nhiêu lần gì?”

Cố Ngụy: “Không có gì.”

“…” Không thể moi được thêm gì nữa.

Về sau, tôi nhắc đến chuyện này với Tam Tam, nó cũng ngu ngơ không hiểu gì, sau đó lại vô tình đến tai Tiêu Trọng Nghĩa. Ông chủ Tiêu nghe xong liền cười nói: “Quá easy.”

Vốn dĩ tôi chẳng hiểu gì, nhưng bởi vì ông chủ Tiêu nói quá dễ hiểu, vì thế có lẽ tôi cũng hơi hơi ngộ ra được chút gì đó rồi.

error: Content is protected !!