Chương 97: Tra tấn thiếu nữ trong thiên lao

Bởi vì Giám Sát viện trực thuộc quyền quản lý của Hoàng đế bệ hạ, cho nên hiện giờ thiên lao của đế quốc không phải ở hình bộ, cũng không phải ở Đại Lý tự, mà là ở chỗ này, trông giữ tất cả trọng phạm, đề phòng sâm nghiêm vô cùng. Địa điểm của thiên lao cũng không cách Giám Sát viện quá xa, chỉ rẽ qua một góc đường là tới rồi, một khi có việc, có thể giúp đỡ ngay lập tức. Vương Khải Niên hôm nay bề ngoài đã không còn là phần tử của Giám Sát viện, nhưng bằng vào khối yêu bài của Phạm Nhàn, hai người rất dễ dàng lấy được tín nhiệm, tiến vào trong thiên lao.

Hai cánh cửa sắt thiên lao lặng yên mở ra, hoàn toàn không có vẻ âm trầm cùng tiếng la thất thanh như trong tưởng tượng của Phạm Nhàn. Hộ vệ phụ trách trông giữ thiên lao tỉ mỉ kiểm tra yêu bài của đối phương, sau đó mới cung kính mời hai người đi vào, rồi đóng cửa sắt thiên lao từ bên ngoài.

Sau cửa sát có một hành lang thật dài dẫn xuống phía dưới, hai bên là những ngọn đèn mờ ảo, trên thềm đá bước đi cảm giác có chút ẩm ướt, nhưng không có rong riêu nấm mốc, xem ra thường ngày cũng được vệ sinh cực kỳ cẩn thận. Đi xuống dưới, mỗi một khoảng cách nhất định đều có môt người đứng nhìn, những người này mắt không chớp, nhưng Phạm Nhàn tinh tế quan sát, phát hiện ra bọn họ đều đã ngoài tứ phẩm rồi.

Không biết đi mất bao lâu, không khí trở nên có chút vẩn đục, nhìn những ngọn đèn chung quanh mình, cảm giác dường như trở nên chậm chạp, dường như nơi đây đã thoát ly khỏi trần thế tươi mát, mà đi tới hoàng tuyền hung ác rồi.

– Xin mời hai vị đại nhân đưa ra công văn chứng nhận hoặc là thủ dụ trong cung.

Một lao đầu ánh mắt có chút vẩn đục liếc mắt nhìn Vương Khải Niên.

Vương Khải Niên đối với lao đầu này rất cung kính, cẩn thận lấy yêu bài của Phạm Nhàn đưa qua. Lao đầu nhìn qua vô cùng già nua, những nếp nhăn trên mặt đã trũng xuống thật sâu, ánh mắt nhìn Vương Khải Niên có chút quái dị:

– Đông Vương, thăng quan rồi sao?

Vương Khải Niên cung kính nghiêng mình, để lộ ra Phạm Nhàn toàn thân áo bào màu tro hiện ra, giới thiệu nói:

– Hôm nay đi theo vị đại nhân này tới đây thẩm án.

Lao đầu không nhìn thấy rõ dung nhan của đối phương, nhưng biết khối yêu bài trên tay là thật, gật đầu ý bảo chờ một chút, rồi lấy một chiếc chìa khóa từ trên bàn mở cánh cửa bên cạnh, khoát tay mời hai người đi vào.

Phạm Nhàn cau mày, nghĩ thầm xem chút nữa phải thẩm vấn Ti Lý Lý như thế nào đây? Hắn không muốn bại lộ mình trước mặt quá nhiều người, cho nên xoay người sang chỗ khác, ra hiệu cho Vương Khải Niên một chút.

Vương Khải Niên mỉm cười lắc đầu.

Nhìn cửa sắt đóng sầm phía sau lưng, Phạm Nhàn có chút hiếu kỳ hỏi:

– Sao ngươi sợ lão?

Vương Khải Niên vẻ mặt ủ dột nói rằng:

– Đó chính là chủ nhân tiền nhiệm của Thất Xử, cả đời đều ở trong phòng giam này, cho tới niên hạn được ra ngoài, lão lại thản nhiên muốn tiếp tục làm một lao đầu, nói là thích mùi máu tươi ở đây, ngài nói người như vậy, ta có thể không sợ sao?

Phạm Nhàn rùng mình một cái, nghĩ thầm những lão già trong Giám Sát viện này quả thực rất biến thái, năm đó mẫu thân có thể tạo ra một cơ cấu như thế này, cũng không biết là bà nghĩ cái gì nữa.

Dựa theo lời thăm hỏi lúc trước, hai người rất nhanh tìm được phòng giam giữ ti Lý Lý. Nhìn nữ nhân dáng vẻ mĩ lệ bên trong khung gỗ, Phạm Nhàn nhướng mày, một thiếu nữ như thế, bị nhốt ở một nơi đáng sợ như thế này, nhưng thần thái ngồi vẫn tự nhiên trấn tĩnh, xem ra đã được huấn luyện rất sâu ở Bắc Tề. Nhưng chợt nghĩ tới, xem ra Ti Lý Lý cũng không phải là nhân vật chân chính lợi hại, nếu không lúc đó sẽ không rời khỏi kinh thành, mà sẽ tự chui đầu vào lưới, khai bừa mấy tên nhân vật lớn, sẽ làm cho triều đình Khánh quốc ngày ngày bất an.

Phạm Nhàn cũng không biết suy luận của mình trùng với lời của viên quan đã áp giải Ti Lý Lý trở về kinh đô, hắn gỡ áo bào trên người xuống, nhìn Ti Lý Lý, ôn nhu nói rằng:

– Lý Lý cô nương.

Ti Lý Lý sớm biết bên ngoài có người tới, hôm nay vừa tới kinh đô liền có người tới thẩm vấn, xem ra rất coi trọng mình, cho nên tận lực bày ra vẻ mặt thản nhiên, nhưng… không ngờ được người tới lại là Phạm công tử.

– Phạm công tử?~ Ti Lý Lý vô cùng kinh ngạc, nhưng cố kìm nén mà chỉnh lại thanh âm hô hoán.

– Ti cô nương, từ khi từ biệt ở Túy Tiên Cư, cũng đã hơn tháng rồi, thực không ngờ lần gặp lại thứ hai này, dĩ nhiên lại trong trường hợp như thế này.

Nhớ lại lúc đó cùng giường chung chăn gối, hương vị vô cùng, môi kề lưỡi quấn, hắn chưa từng nghĩ nữ nhân này là mật thám của Bắc Tề.

Ti Lý Lý không biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt buồn bã nói rằng:

– Không nghĩ được Phạm công tử lại là người thâm tàng bất lộ.

Phạm Nhàn thở dài xa xôi nói:

– Sấu ngọc tiêu tiêu y thủy đầu, phong nghi thanh dạ lộ nghi thu. Canh giáo tiên ký bàng biên lập, tẫn thị nhân gian đệ nhất lưu.() Vốn tưởng rằng, ta và nàng dù chỉ là vô tình gặp nhau nơi lữ quán, cũng coi như là người có duyên. Thật sự không rõ, vì sao cô nương lại nhẫn tâm hạ độc thủ với ta.

(Tự dịch:

Ngọc gầy vi vu giữa sóng trào,

Đêm buồn nghe gió ngỡ thu sang

Canh khuya đứng đó tựa thần tiên

Lộ vẻ nhân gian đệ nhất lưu.)

Bài thơ này chính là bài thơ kiếp trước do Tiền Duy Diễn (1)sáng tác bày tỏ hoài niệm với trúc, nói tới một sự thanh cao thoát tục. Phạm Nhàn cho rằng Ti Lý Lý là danh kỹ kinh đô, được danh xưng là tài nữ, là tình yêu là cuộc sống trong ánh mắt mọi người, hẳn là phải có chút thanh cao bên trong mới đúng. Hắn lúc này cố ý than thở, tất nhiên có ý đồ cảm hóa tâm trí của nữ mật thám này. Không ngờ Ti Lý Lý chỉ chậm rãi cúi đầu xuống dường như không xúc động chút nào.

Phạm Nhàn lại thở dài:

– Giai nhân như vậy, sao lại làm việc như kẻ trộm.

Ti Lý Lý thản nhiên cười, quản nhiên giai nhân như lan:

– Công tử có thể vào đại lao thăm ta, chắc thân phận cũng không đơn giản, mọi người làm việc đều là quên mình phục vụ, hà tất phải nhiều lời?

Phạm Nhàn dùng thơ ca là đòn tuyệt sát, kết quả một chút tác dụng cũng không có, hắn cười khổ nghĩ rằng thì ra không phải nữ nhân nào cũng say sưa trong tình cảnh như vậy, chính là để không hoang đường nữa, ổn định lại tâm thần, trên tay đã có thêm một bình thuốc nhỏ.

Hắn ném bình thuốc vào trong nhà lao, lạnh lùng nói rằng:

– Đây là độc dược, sẽ luôn có người tới bức cung, nếu như nàng không muốn chịu đau khổ, uống đi.

Bình thuốc nhỏ lăn lăn trên cỏ, ngừng lại bên người Ti Lý Lý. Ti Lý Lý cầm lấy cái bình sứ nhỏ, chăm chú nhìn. Nàng thật không ngờ, Phạm công tử ôn nhu dễ gần lúc trước chỉ trong chớp mắt đã biến thành ma quỷ dụ hoặc mình chết.

Nếu như nàng muốn chết, lúc trước sẽ không rời khỏi kinh đô.

Phạm Nhàn đoán chắc điểm ấy, nhìn hai mắt nàng, ôn nhu nói:

– Nàng đã muốn giết ta, lẽ nào ta còn thương tiếc nàng? Suy nghĩ của nàng cũng quá hoang đường buồn cười rồi, nếu ta cho nàng một con đường ít phải nếm đau khổ, vì sao nàng còn không cảm tạ ta? Nếu nàng sợ chết như vậy, sao lại muốn làm mật thám.

Ti Lý Lý căn chặt răng, vô cùng căm hận ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua mái tóc rối loạn của nàng nhìn chằm chằm vào mặt Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn trên mặt chỉ thấy vẻ yên tĩnh:

– Những lời không kể sống chết này ta sẽ không nói thừa nữa, kỳ thực nàng không phải là một người ngu xuẩn, biết bản thân mình làm cầu nối cho Bắc Tề cấu kết với quan to trong triều đình, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi cái chết, cho nên thẳng thắn mà nói ra cho rồi.

Ti Lý Lý bỗng nhiên cảm thấy thanh âm Phạm công tử ngày càng xa, càng ngày càng nhẹ, nhưng càng ngày càng đáng sợ.

– Ta không phải là người của triều đình, ta chỉ đơn thuần muốn tìm người kia sau đó báo thù.

– Ta hi vọng có thể làm một giao dịch với nàng.

– Ngoại trừ tin tưởng ta ra, nàng không còn đường nào để đi.

Phạm Nhàn nhàn nhạt nói, ngôn ngữ cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, giống như là lẩm bẩm:

– Ta là một người không ngại dùng hình với nữ nhân, bởi vì trước đây nàng đã muốn giết ta. Đồng thời ta cũng là một người có chủ nghĩa nữ quyền, cho rằng trong đấu tranh sinh tử, nam nữ đều có quyền bình đẳng giống như nhau.

Dù sao từ nhỏ hắn đã đào mộ phần, vẻ bề ngoài thanh dật thoát trần cũng không thể hoàn toàn che dấu khí chất tối tăm khủng bố thỉnh thoảng bạo phát từ trong xương tủy ra ngoài. Vương Khải Niên trầm mặc rời đi, bảo lao đầu kia mở cửa, đồng thời chuẩn bị các loại hình cụ (dụng cụ tra tấn) liên quan.

Vô tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân vang lên sâu trong thiên lao.

Sau hồi lâu, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày nhìn Ti Lý Lý té xỉu trên đám cỏ khô, nhìn năm ngón tay nàng đầy máu, trên mặt không một chút biểu tình. Ngược lại Vương Khải Niên một mực yên lặng không lên tiếng bên cạnh trong lòng lại có chút dị dạng, hắn thực sự không ngờ được một vị công tử thanh dật thoát trần như vậy, lại có thể lãnh tĩnh khi nhìn cảnh tượng dùng hình kinh khủng trước mắt. Hắn không biết vị Phạm đại nhân vẻ mặt luôn ôn nhu này, bên trong che dấu biết bao nhiêu lãnh khốc.

– Dùng hình muốn có kết quả, chí ít cũng phải liên tục trong năm ngày.

Vương Khải Niên có chút khó khăn nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng giải thích nói:

– Ti Lý Lý trước mặt này rõ ràng là một lính mới, cho nên đại nhân sẽ bức ra được một ít tin tình báo, nhưng xét cho đến cùng nàng cũng là người được huấn luyện, trong vòng một ngày nhất định sẽ bảo trụ bí mật, cho tới khi thân thể không chịu nổi thống khổ nữa, tự nhiên sẽ ngất đi.

Lúc lao đầu khủng bố kia tới thì Phạm Nhàn đã giấu mặt trong chiếc áo bào màu tro dài thùng thình của mình rồi. Lao đầu bắt đầu thu nhặt các loại hình cụ, vừa thu nhặt vừa lắc đầu nói rằng:

– Vị đại nhân trẻ tuổi này, dùng hình cũng là một môn nghệ thuật, người muốn trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi hỏi được, đây chính là một loại vũ nhục với nhân sĩ chuyên nghiệp như chúng ta đó.

Phạm Nhàn nhất thời bực mình, nghiêng người để lao đầu rời đi, nhìn lão đi xa rồi, mới mở miệng cười khổ nói với Vương Khải Niên:

– Xem ra giao việc này cho nhân sĩ chuyên nghiệp làm đi, qua mấy ngày nữa chúng ta chờ tin tức tốt là được rồi, ta xem phòng vệ nơi này, hẳn là không có người có năng lực đi vào diệt khẩu đi.

Đang chuẩn bị rời đi, Ti Lý Lý tỉnh lại, vô tình chạm vào vết thương ở ngón tay, nàng đau nhức mà kêu lên thảm thiết. Môi cùng tay thường ngày chuẩn bị đàn ca trên hoa thuyền, hôm nay tay đã bị hủy đi, còn môi chỉ có thể phát ra những tiếng kêu khóc thê thảm.

Phạm Nhàn hơi ngừng lại, xoay người lại nhìn nàng qua song gỗ.

Ti Lý Lý cắn chặt răng, vẻ mặt tái nhợt, mồ hồi lạnh từ lâu đã làm ướt tóc nàng, hai con mắt giống như sư tử cái bị thương vậy, hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Phạm Nhàn, dường như muốn ghi tạc toàn bộ dung mạo hắn trong đầu mình.

Phạm Nhàn cứ như vậy im lặng nhìn nàng, Vương Khải Niên biết điều rời xa một đoạn.

– Bình độc dược vừa rồi ta đưa cho nàng cất đi được rồi, lần dùng hình sau nếu như không chịu nổi có thể dùng nó.

Phạm Nhàn lần thứ hai dùng cái chết để khảo nghiệm nàng, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt.

Ti Lý Lý lúc này không nhịn được nữa mà kêu khóc thảm thiết, oán hận nhìn hắn, ánh mắt oán độc vô cùng.

error: Content is protected !!