Chương 45: Xa quê gặp chuyện cũ

Nằm trên giường thơm ngào ngạt, ngón tay vô ý thức xoa xoa cái cằm trơn nhẵn, Phạm Nhàn còn đang tiêu hóa nốt mấy lời của phụ thân vừa nói. Tuy hắn biết tại kinh đô nhất định sẽ có khá nhiều chuyện rắc rối, nhưng không ngờ được sự thật lại rắc rối đến như thế.

Vừa rồi, trước khi rời đi, hắn muốn hỏi phụ thân một chút về việc bốn năm trước, Liễu thị phái người dùng độc ám sát hắn, nhưng nghĩ lại, trong đại tộc nhà cao bao giờ cũng có những việc dơ bẩn. Có lẽ có rất nhiều điều vẫn được giấu kín dưới lớp son phấn kia, nếu cứ muốn cưỡng ép xé mở ra, cũng chẳng được gì. Dù sao trong khi nói chuyện với vị phụ thân lần đầu gặp mặt này, hắn cũng cảm thấy được vài phần tình cảm yêu mến mình chân thật.

Xem ra trước kia giữ mình ở Đạm Châu hẳn có quan hệ tới kẻ thù đã hại chết mẫu thân.

Khóe môi hắn hơi nhếch một nụ cười như mếu – muốn kết hôn với cô gái đó ư? Xem ra phải dùng một ít thủ đoạn với Lâm tiểu thư.

Có vẻ đó là một cô nương rất đáng thương.

Hắn quyết định tìm cơ hội tới nhìn Lâm tiểu thư một cái, ánh mắt rơi trên chiếc rương dài hẹp trong góc tường, hơi hiếu kỳ muốn đi tìm xem chía khóa ở đâu!

Chân khí chậm rãi chảy xuôi, vì bận đi đường mà đã dừng tu luyện hơn mười ngày, hôm nay lại lặng lẽ tiếp tục. Vào thời khắc chuẩn bị tiến vào minh tưởng, Phạm Nhàn chợt nghĩ đến lần gặp mặt đầu tiên này với phụ thân, lòng dâng lên một số nghi vấn.

Khi Phạm Nhàn đang trằn trọc trong đêm đầu ở Kinh đô, Ti Nam bá tước Phạm Kiến vẫn đang đờ ra trong thư phòng. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười sáu năm qua hắn được thấy Phạm Nhàn. Khuôn mặt lạnh lạnh sáng sủa xinh đẹp đã đưa ông trở về với một đoạn hồi ức… thật lâu… thật lâu… thất thần lẩm bẩm:

– Tiểu Diệp Tử, con chúng ta đã trưởng thành, quả nhiên rất giống nàng. Tuổi còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện. Trần Bình Bình vẫn phản đối việc hắn vào kinh, nên ta cho hắn tạm nghỉ một thời gian, đón Nhàn nhi về Kinh đô, có người chứng giám, sản nghiệp của Diệp gia nhất định sẽ quay về với nó.

Ngọn nến lung linh soi tỏ khuôn mặt trung nên, hắn nhẹ giọng:

– Yên tâm đi, ở Khánh quốc, không ai dám làm tổn thương nó.

….

Ánh mặt trời xuyên qua làn mây mỏng chiếu xuống, khi vàng óng ả khi dịu mát, cây cối hai bên đường xòe lá, lung lay theo gió nhẹ. Đã cuối xuân, hồ nước dưới chân hòn giả sơn trong vườn xinh đẹp duyên dáng tới lạ kỳ.

Xe ngựa Phạm phủ chậm rãi lọc cọc lăn bánh trên đường, theo sau là một đám hộ vệ, nhìn lướt qua cũng biết rất có thanh thế..

Trong xe rất an tĩnh, Phạm Nhàn lim dim hai mắt, Nhược Nhược chăm chú bóc quả sơn trà, sau đó ngọt ngào đưa phần thịt quả ngon mọng lên môi ca ca.

Phạm Nhàn hé miệng ăn ton tót, lại còn nuốt nước miếng chẹp chẹp.

Phạm Tư Triệt khó tin nhìn cảnh trước mặt – nó biết tỷ tỷ nó mười lăm tuổi, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, trong tầng lớp thượng lưu ở Kinh đô là người rất có tài danh, luôn mắt cao hơn trán, như núi băng không đổi, khiến cho vô số tài tử quý nhân ảo não thở dài – hôm nay lại khơi khơi… ngoan ngoãn như thế hầu hầu hạ hạ tên Phạm Nhàn kia, ngoan ngoãn bóc vỏ sơn trà đút cho hắn ăn!

Phạm Nhược Nhược không biết nàng đang nhìn ca ca bằng một ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, ánh mắt này đã rơi vào mắt đệ đệ. Nàng chỉ là, tự nhiên nhất, muốn ca ca được dễ chịu một chút, vì hắn là huynh trưởng mười mấy năm qua biền biệt mãi vùng biên cương Đạm Châu, hẳn cũng chịu khổ không ít, lần này vất vả nhập kinh, lại lập tức bị ép hôn với Lâm tiểu thư kia – trong mắt tiểu cô nương này, trên đời tuyệt đối không có người con gái nào thực sự có thể xứng đôi với ca ca nàng, huống chi là Lâm tiểu thư với thân thể bệnh tật như vậy.

Tuy bây giờ ở Kinh đô, tài danh Phạm tiểu thư đã vang xa tứ phương, nhưng từ trong lòng nàng vẫn muốn làm cô bé mỗi ngày đều nghe kể chuyện ma quỷ ở Đạm Châu xưa. Chỉ có nàng biết rõ, trong bụng ca ca mình chất đầy vạn tự thiên thư, còn Tào Công, Tô ông gì đó trong thư chỉ là cái cớ mà thôi… Nàng mỉm cười nhìn ca ca trước mắt, thầm nghĩ, ca ca rõ ràng văn tài tung hoành, vì sao không muốn thể hiện cho người khác biết?

Phạm Nhàn cũng đang ấm áp hưởng thụ tình cảm anh em, lim dim mắt cũng biết muội muội đã sớm biết Thạch Đầu Ký là tác phẩm mình “viết”, chẳng qua đang tự thắc mắc một vài vấn đề.

Tình hình ở kinh đô có chút sai lệch với dự đoán của hắn trước khi tới đâyc, ít nhất, xem ra bốn năm trước Liễu thị làm ra chuyện kia hẳn cũng nhận hình phạt nào đó, nên rất an phận. Mà thấy cậu nhóc đệ đệ kia ngoan ngoãn, cũng rất phục cái uy dạy em của Nhược Nhược, cũng không đẩy mình đến chỗ khó xử.

Có gia đình dù sao vẫn rất hạnh phúc.

Lúc này Phạm Tư Triệt đang tò mò nhìn Phạm Nhàn, nó thừa nhận người anh cùng cha khác mẹ này so với mình khi lớn lên đẹp trai hơn hắn rất nhiều, nhưng cho đến cùng, trong bụng nó vẫn khăng khăng cho rằng Phạm gia chỉ có một mình nó là thiếu gia thực sự, còn người này, chỉ là một người ngoài.

Thế nhưng nghĩ đến tỷ tỷ, thời gian qua tỷ vẫn cứ nhẹ nhàng dịu dàng như hoa cúc, luôn luôn tỏ một thái độ sùng bái không gì sánh được với Phạm Nhàn, nó cũng hơi buồn bực nghĩ thầm, chẳng lẽ tên Phạm Nhàn này rất giỏi?

– Này, trên đường còn không có ai dám chọc vào ta!

Phạm Tư Triệt kiêu ngạo đứng lên nhìn người hơn mình bốn tuổi trước mặt, ngạo khí vô cùng nói rằng:

– Ngươi mới đến kinh đô, ta sẽ đưa ngươi đi chơi hai ngày.

Phạm Nhàn vẫn dựa trên cái gối mềm nghe mà bật cười. Hắn vốn muốn là muội muội đưa mình đi thăm thú kinh đô kia, nhưng không ngờ được thằng nhóc “đệ đệ” này lại đến đi theo.

– Này, tiểu tử, vì sao nhất định phải đi theo chúng ta?

Hắn hỏi Phạm Tư Triệt.

Phạm Tư Triệt hét lên:

– Đừng có gọi ta là tiểu tử, ta mới chính là Phạm thiếu gia thực sự.

Phạm Nhàn làm bộ ngạc nhiên:

– Đệ không cảm thấy kêu la như thế rất thiếu khôn ngoan không? Dù cho có sợ ta cướp mất gia sản thì cũng chỉ nên âm ngoan đánh lén mới đúng…

Xoa xoa đầu đệ đệ, hắn mỉm cười

– Nên học mẹ đệ nhiều hơn một chút.

Phạm Tư Triệt tròn mắt nhìn, cười hơi xấu hổ, nhưng vô duyên vô cớ bỗng dưng thấy sợ, cả người co rúm lại, trốn sau lưng Nhược Nhược, thầm nghĩ người kia rất cổ quái, nói với mình như thế không kiêng nể gì.

Đang nói chuyện, xe ngựa đã tới một chỗ náo nhiệt tại kinh đô, giờ đã là trưa, trên đường người đi không ít, tửu lâu hai bên đường mở rộng cửa đón khách, tiếng quát tiếng gọi đồ ăn ào ào không ngớt, làm cho Phạm Tư Triệt kêu ồn ào đòi ăn.

Đằng Tử Kinh chạy vào một tửu lâu chọn chỗ, Tư Triệt và Nhược Nhược được sự bảo vệ của mấy người sang bên cạnh mua tượng bột. Phạm Nhàn nửa đứng nửa ngồi ở dưới tửu lâu nhìn ngắm hoa văn trên trụ hành lang, tấm tắc thầm khen những đường vân này rất hoa lệ, điểm thêm chút màu, huyễn hoặc dị thường, kiếp trước chưa từng thấy.

Hai hộ vệ đứng cách hắn một chút, âm thầm nhìn bốn phía.

Lúc này, một phụ nữ trung niên bình dân ôm một đứa trẻ con, lén lút nhìn quanh, thấp giọng hỏi:

– Có mua sách không? Đều chưa qua kiểm duyệt!

Cảnh này Phạm Nhàn thấy rất quen thuộc, rất ấm áp, rất cảm động, cảm thấy như về nhà. Hắn ngẩng đầu dịu dàng vô hạn:

– Là Nhật Bản hay Châu Âu?

error: Content is protected !!