Từ khi được bố mẹ đồng ý, Cố Nguỵ có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Bác sĩ, nhìn anh tung tăng như gió ấy?”
“À, áp lực tinh thần có thể làm tăng thêm trọng lượng cơ thể đấy.”
Cái quái gì vậy…
Nghỉ phép ngày thứ ba, tôi bị Ấn Tỉ triệu hồi đến cửa hàng áo cưới. Ấn Tỉ đã mặc váy voan trắng, sóng vai bên Kim Thạch diện âu phục phẳng phiu, như một đôi uyên ương vừa bước ra từ trang tiểu thuyết. Lúc tiếp tân dẫn tôi và Cố Nguỵ đến phòng thử đồ, “chông vợ hài” đang nhìn nhau đắm đuối trước gương.
“Khụ, khụ, bọn tao đến sớm hay đến muộn đây nhỉ?” Nói chung là đến không đúng lúc.
Ấn Tỉ ung dung bước tới: “Tao giúp mày làm quen với các ‘thủ tục’ trước thôi, không đến khi mày lên xe bông lại rối rít cả lên.” Vừa nói vừa xoay một vòng, “Bộ này thế nào?”
Tôi thành thật gật đầu: “Như tiên giáng trần. Kim Thạch, cẩn thận không bị cướp dâu đấy.”
Ấn Tỉ nở nụ cười tiêu chuẩn, đưa một bộ váy cho tôi: “Phù dâu thân mến, mày cũng phải đi thử đồ đấy.”
Tôi nhìn bộ váy phù dâu hường phấn trước mặt: “Hự… Tao có thể làm phù rể không?”
Kim Thạch: “Tất nhiên, cơ mà phù rể phải uống rượu đấy.”
…Tôi chấp nhận số phận, cụp đuôi vào phòng thử đồ.
Vừa cởi áo jeans ra, Ấn Tỉ đã xách váy chui vào.
“Ấy ấy, mày…”
“Tiêu San làm sao thế?”
Đợt tết, Tam Tam bỏ hơn 300 nghìn đi thắp hương cầu duyên. Sự thật chứng minh, Phật tổ không gạt ai bao giờ. Chẳng được bao lâu, “hoa đào” của Tam Tam nở ngập trời, nguyên văn lời nó là, tích trữ suốt hai mươi mùa xuân để khoe sắc vào đúng năm nay…
Ấn Tỉ: “Rồi hồn thoát xác luôn hả?”
Tôi cố gắng đơn giản hoá vấn đề: “Nó lọt vào mắt xanh một anh chàng cao ráo, đẹp trai, nhà có điều kiện. Nhưng đồng chí Tiêu San thà chết cũng không khuất phục.”
“Không thích à?”
“Nó-cảm-thấy nó không thích.”
“Chậc chậc, con bé này dở hơi thế không biết. Mấy lần trước, hơn mười một giờ đêm còn gọi điện cho tao, Ấn Thạch nghe máy mà đầu dây bên kia chỉ thở dài thườn thượt chẳng nói chẳng rằng, khuấy đục ngầu cuộc sống êm đềm của tao. ”
“Tao quen rồi…”
Ấn Tỉ than một câu: “Tí nữa tao phải làm công tác tư tưởng cho nó” rồi chui ra ngoài.
Váy phù dâu là dáng mullet, trước ngắn sau dài, tôi ngượng ngùng mãi mới chịu đi ra: “Ấn Tỉ…”
Lúc đó, Cố Nguỵ đang ngồi trên sofa nói chuyện với Kim Thạch, thấy tôi ra ngoài bỗng cứng đờ, mắt từ từ, từ từ nheo lại.
Ánh mắt đặc biệt nguy hiểm.
Tôi như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ biết cắn môi trợn mắt nhìn lại, lòng mặc niệm “Chỗ đông người, anh tém tém lại một chút một chút một chút một chút…”
“Thế nào? Đẹp không?” Ấn Tỉ đi tới, “Bác sĩ?”
Nụ cười nhàn nhạt đã trở lại trên môi Cố Nguỵ, anh gật gật đầu không nói, ánh mắt vẫn chưa chịu rời đi.
Xí… Cái tên này!
Tôi đảo quanh: “Tam Tam đâu rồi?”
Kim Thạch: “Vừa gọi điện bảo có việc về trước, hình như là đồng nghiệp đến gặp.”
Tôi và Ấn Tỉ nhìn nhau, lập tức quay đầu vào phòng thay quần áo.
Trên đường về, Kim Thạch vẫn không hiểu tại sao bọn tôi lại hưng phấn như vậy: “Hai người vội vội vàng vàng làm gì thế?”
Tôi: “Hóng biến.”
Ấn: “Hóng biến.”
Dọc đường, tôi bổ túc một khoá cơ bản cho Ấn Tỉ về anh nhà giàu đẹp troai này. Chàng họ Tiêu, dung mạo song toàn, trú tại công ty liên doanh Trung – Nhật, âm thầm bóc lột sức lao động của đồng bào, có quan hệ hợp tác lâu dài với Viện Thiết kế của Tam Tam, khi gặp kỹ sư Tiêu, duyên phận đã bắn cho anh một mũi tên của thần Cupid, bắt đầu cuộc theo đuổi đầy mồ hôi và nước mắt. Tiếc rằng từ nhỏ Tiêu kỹ sư đã sống dưới lá cờ quang vinh của chủ nghĩa Mác Lê-nin, với lập trường vững vàng, quyết tâm sắt đá, thà chết không lùi bước, thế nên… vẫn khắc khoải tới tận bây giờ.
“Dừng xe lại.” Ấn Tỉ mắt super soi đã phát hiện ra cặp nam nữ chính, “Kia có phải Tiêu kỹ sư của chúng ta không?”
Cách cửa xe 300m hướng 10 giờ, một nam một nữ đang giằng co. Mặt mày nhăn nhó, không hề nói chuyện, nhìn rất có tướng phu thê.
“Ui ui, bổ mắt quá.” Ấn Tỉ cảm thán, rút điện thoại ra nhắn tin, “Bae, có cần cứu viện không?”
Trong khi đó, tôi không hề bỏ qua bất kì phản ứng nào của Cố Nguỵ bên cạnh: nhướn mày, mắt từ từ nheo lại, rồi một bên khoé miệng hơi nhếch lên.
Nụ cười “trong sáng” biết bao.
“Anh quen à?” Tôi thì thầm hỏi.
Cố Nguỵ nhếch môi. Có biến!
Chúng tôi cứ “núp lùm” như thế hóng hớt cho đến khi thấy mẹ Tam Tam xuống đường, xách cả hai lên nhà.
Trước bữa trưa, tôi nói chuyện điện thoại với Tam Tam.
“Hiệu Hiệu, có bao giờ Bác sĩ làm cho mày cảm thấy rất áp lực không?”
“Mày muốn nói đến phương diện nào?”
“Hôn nhân, gia đình, tương lai.”
“Chưa bao giờ. Cố Nguỵ rất điềm đạm…”
“Vậy nên thực sự yêu một người là biết nghĩ cho người đó chứ không phải cứ dồn nhau vào chân tường đúng không?”
“Tam Tam, mỗi người có một tình yêu của riêng mình, cách bọn tao yêu nhau chưa chắc đã thích hợp với mày. Đừng bận tâm về những thứ chỉ mang tính hình thức, miễn hiểu rõ bản chất của vấn đề là được. Nếu mày thực sự thích thì hãy cho cả hai một cơ hội, đừng để lỡ mất nhau.” Nghĩ đến chàng Tiêu từ thành phố X lặn lội đến tận đây, tôi thở dài, “Tam Tam, sự kiên nhẫn của một người đàn ông luôn luôn có giới hạn, trừ khi họ thực sự không nỡ bỏ đi.”
Buổi chiều, chúng tôi về Thành phố X, Tam Tam đi nhờ xe, trông nó hơi bất an.
Qua kính chiếu hậu, Bác sĩ nhìn chiếc Volvo màu đen dai dẳng bám đuôi, cười rất nguy hiểm.
Tối hôm đó, tôi nghe nửa tiếng đồng hồ mới hiểu được quan hệ của Bác sĩ và Tiêu Trọng Nghĩa. Cụ thể là, ông nội của Bác sĩ là anh họ của bà nội của Tiêu Trọng Nghĩa, về sau hai ông bà lần lượt lập gia đình, sinh con đẻ cái, hai nhà chỉ gọi là có quen biết sơ sơ, cho đến hơn ba mươi năm trước, trong một lần họp mặt, con trai thứ của ông và con gái út của bà trúng tiếng sét ái tình rồi đến với nhau.
Mà ba của Bác sĩ là con trai cả của ông, ba của Tiêu Trọng Nghĩa là con trai thứ của bà.
Nói chung là, thím của Bác sĩ là cô của Tiêu Trọng Nghĩa.
Nghe xong tôi chỉ biết nói một câu: “Phức tạp hơn cả Hồng Lâu Mộng…”, rồi “Trái đất này tròn thật!!!”
Một tuần sau, tôi và Cố Nguỵ đang rúc trên sofa xem phim thì nhận được tin nhắn của Tam Tam: “Gọi điện cho tao.”
Tôi chấp nhận số phận, bấm máy: “Sao thế?”
“Hiệu Hiệu, mày làm sao thế?”
“Eiii, trò này xưa rồi Diễm ơi.”
“Hả? Sao đang yên đang lành lại sốt cao, đau bụng?”
“…Mày nghĩ chàng Tiêu não to bằng hạt tiêu à?”
“Cố Nguỵ đâu? Không có ở đấy à?”
“Mày được lắm…”
“Mày đừng lo, đừng lo, tao sang ngay đây.”
Tít tít tít, kết thúc cuộc gọi.
Bác sĩ ngồi cạnh tôi, mặt đầy suy tư.
“Chậc… lại làm cameo.”
Bác sĩ nhếch miệng: “Thích thì thích, không thích thì nói thẳng ra, cứ lằng nhà lằng nhằng rồi sau này có ngày hối hận.”
Tôi: “Tam Tam mới nghĩ đến một, chàng Tiêu đã tính đến bảy, tám rồi, không thể nào đồng điệu được.”
Bác sĩ lạnh nhạt: “Nếu tình không sâu thì sao phải tính xa như thế.”
Nhớ đến câu “Cho em một năm” của Bác sĩ, tôi bỗng cảm thấy thật may mắn vì anh có thể kiên nhẫn như vậy, nhào lên hôn một cái: “Bác sĩ là tốt nhất.”
Bác sĩ: “Em vừa đấm vừa xoa đấy à.”
——
Bác sĩ: Sau khi biết bọn anh là họ hàng xa, Tiêu San về nhà đánh cho Tiêu Trọng Nghĩa một trận.
(Đàn ông có tuổi rồi mà còn thích giấu diếm làm gì không biết?)