Nhà của anh chỉ có một chiếc giường, nên tôi đã hồi hộp đến quên cả hồi hộp.
Nằm ngay đơ giữa giường, trên người tôi, trừ đồ lót thì toàn là quần áo của Cố Ngụy, hễ động đậy là lại thấy xấu hổ…
Lúc tôi còn đang nghĩ ngợi “tại sao mình lại đến nông nỗi này”, anh bước ra khỏi phòng tắm.
Tôi quyết định nhắm mắt giả chết, âm thầm nghe anh lau tóc, uống nước, tắt máy tính, nạp tiền điện thoại, và… tắt đèn.
Khi chăn bị xốc lên, lông tơ khắp người tôi dựng đứng.
“Lâm Chi Hiệu, chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi thở phào, mở mắt: “Nói cái gì cơ?”
“Em nghĩ gì về nghề bác sĩ?”
“Cứu người.”
“…Về hôn nhân.”
“Thường kết hôn muộn.”
“…Về yêu đương.”
“Rất bận.”
Cố Ngụy bỏ cuộc, nằm xuống ôm tôi vào lòng, khẽ thở dài: “Ngủ đi.”
Tôi chìm đắm trong mùi sữa tắm nhạt nhạt, lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, chuẩn bị ngủ, sau năm phút, ngủ thật. Theo lời Bác sĩ, “Không thể nào thích ứng nhanh hơn được nữa.”
Tuy Tết năm nay xảy ra vài chuyện không vui, nhưng không phải không có lợi. Ít nhất, chúng tôi đã gần nhau thêm vài bước, tự nhiên hơn vài phần. Đặc biệt là Cố Ngụy, dù vẫn trưng khuôn mặt vui vẻ vạn năm, nhưng cảm xúc thật thể hiện ngày càng rõ ràng nơi đuôi mày khóe mắt.
Hai ngày sau anh được nghỉ, tôi bị giam trong nhà anh… dọn dẹp vệ sinh. Sự thật đã chứng minh, khi tình yêu lên tiếng, ngôi nhà 40 mét vuông cũng có thể quét dọn mất hai ngày.
Cố Ngụy là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói “trai đẹp đeo găng tay cao su vẫn đẹp trai”.
Tôi đặc biệt nghi ngờ rằng anh đang quyến rũ tôi bằng hình tượng người đàn ông vạn năng của gia đình, đảm đang, khéo léo, biết nấu cơm biết giặt quần áo.
Sau ba ngày liên tục bị quyến rũ, đêm cuối cùng, tôi đã có thể thoải mái đánh một giấc ngon lành trong những câu chuyện thì thầm của anh.
(Tam Tam: Nhận của tao một lạy! Hai ngày ba đêm đã thu phục được mày!)
Tháng ba. Thầy Lâm quay lại bệnh viện kiểm tra toàn diện. Vẫn là tôi đi theo hộ giá.
Đã một năm kể từ ngày ấy, tôi lại trở về trên chiếc giường nhỏ hẹp dành riêng cho người nhà bệnh nhân. Nửa đêm nghe tiếng đồng chí cùng phòng ngã cái uỵch, tôi lại tự hỏi, có thể nằm nghiêng, nằm thẳng, lật người trên cái giường 40 cm này, phải chăng kiếp này mình là Tiểu Long Nữ chuyển thế…?
Đang mơ mơ màng màng thì thấy có tiếng động, tôi mở choàng mắt. Trời hơi hửng sáng, đủ sáng để thấy Bác sĩ đang cúi người, mặt cách tôi không quá 30cm, một bàn tay đặt trên… cúc… áo… ngủ… của… tôi.
Phản ứng bình thường của nữ chính ngôn tình sẽ là:
“Á, đồ háo sắc!” Xấu hổ.
“Á, đồ đáng ghét~” Nhào ngược lại.
“Á, đồ mất dạy!” Một bàn tay.
Còn tôi, phản ứng đầu tiên là: quay lại nhìn thầy Lâm. Nếu thầy Lâm chứng kiến cảnh này, Bác sĩ sẽ ra đi khi tuổi còn xuân…
Thầy Lâm vẫn nhắm mắt, hồn nhiên nằm sấp ngáy khò khò.
Tôi lại quay về, nhìn tên dê xồm bên cạnh, dù mới tỉnh, não còn chưa hoạt động, nhưng đừng nói với em rằng anh đến kiểm tra phòng lúc năm giờ sáng nhé!
Bác sĩ bình tĩnh cài cúc ở vạt áo tôi, kéo xuống phủ khuất bụng, trùm lại chăn, rồi thản nhiên ra ngoài.
Tôi nằm một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, mò điện thoại mới rung bên gối: “Ở đây có y tá nam.”
Ai đến xử lý con người ngang nhiên ra vào phòng ngủ thiếu nữ như chốn không người này đi!!
Sáng hôm sau, đến viết thêm đơn X-quang và CT cho thầy Lâm là một bác sĩ mới, rất thật thà, thật thà đến độ thầy Lâm còn chưa kịp trêu, cậu ta đã: “Chào… chào bác, đây là, nước… rửa ảnh.” Nói xong đỏ mặt ra ngoài.
“Đến từ tháng 4. Thực tập ở tổ anh, họ Cao, hơi thật thà một chút, em đừng trêu thằng bé.” Bác sĩ trả lời tin nhắn.
Tôi gửi một icon khinh bỉ ?
Khoa phóng xạ tấp nập bệnh nhân, tranh thủ lúc chờ đợi, thầy Lâm kéo tôi: “Mình đi dạo đi.”
Thầy Lâm có một niềm đam mê bất tận với… xe. Tôi tin rằng cũng có rất nhiều người mắc bệnh này. Biểu hiện cụ thể là đang đi trên đường thấy một cái xe là bâu vào, lẩm bẩm nhãn hiệu, nơi sản xuất, loại động cơ, tiêu hao nhiên liệu,… rồi bắt đầu nhận xét blablabla, cơm có thể bỏ nhưng tuyệt đối không sót một buổi triển lãm xe nào. Thầy Lâm mắc bệnh này khá nặng, nặng đến độ thỉnh thoảng đang đi trên đường mà thấy thầy Lâm mất tích, quay lại tìm thì chắc chắn sẽ thấy ông đang say sưa nghiên cứu một chiếc xe nào đó dọc đường.
Tôi: “Xem làm gì, ba có mua đâu.”
Thầy Lâm: “Đã không được cưới người đẹp rồi, bây giờ còn không cho người ta ngắm?”
Mẹ tôi quá nhân từ!
Bệnh tật không hề làm tình yêu ấy thuyên giảm, thậm chí còn có phần tăng thêm. Bệnh viện không có gì giải trí, ban đầu thầy Lâm chỉ nằm trên giường tưởng tượng hoặc ra ban công ngắm xe, giờ thì đến nông nỗi rủ tôi “ba con mình xuống nhà để xe đi dạo nhé”…
Gần đây, thầy Lâm rất hứng thú với SUV, cứ gặp cái xe nào là chỉ thiếu điều bò lên nghiên cứu. Và thế là vào một ngày trời trong nắng ấm, lúc đi qua nhà để xe phía đông, thầy nhào lên như fangirl gặp thần tượng: “Aaaaaa, Renault!”
Tôi nhìn theo, người cứng đờ như sét đánh, là xe của Bác sĩ, trên kính chiếu hậu còn treo lủng lẳng dây gỗ đào tôi mua hồi tết lên chùa thắp hương với Tam Tam.
“Hóa ra là anh ấy treo ở đây…” Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, tôi vội vàng khoác tay thầy Lâm, “Đi nàoooo.” Lúc đó, mũi ông cách cửa kính xe không quá 10cm.
Tôi sợ thầy Lâm phát hiện ra chuyện của mình với Bác sĩ ư? No, là tôi sợ ông biết xong sẽ đòi mượn xe lái thử, sa mạc lời…
Nhưng thầy Lâm lần này cương quyết không đi: “Ba nghiên cứu một tí thôi.”
Nghiên cứu? Ba có thấy xe này treo cái giây y hệt xe của ba không?
Tôi kéo mạnh hơn: “Sắp dính lên xe người ta rồi! Hình tượng của ba đâu!”
“Hai ba con làm gì đấy~” Mẹ tôi xách hộp canh từ từ đi lại.
Giờ thì tôi sợ thật, sợ mẹ biết, sợ tình yêu của chúng tôi bị bóp chết khi vừa chào đời…
Vậy nên quyết định nhanh miệng cáo trạng: “Mẹ! Nhìn chồng mẹ đi, sắp bò cả lên xe người ta rồi kia kìa!”
Mẹ kéo tay thầy Lâm: “Đi nào! Về ăn cơm!”
Thầy Lâm bị kéo về, vừa đi vừa lưu luyến ngoái đầu nhìn chiếc xe thân thương. Tôi chưa kịp thở phào thì mẹ cũng quay lại nhìn Renault, rồi đao mắt lướt qua phía tôi.
Tôi có cảm giác như mình vừa bị chém cho tơi bời.
—–
Bác sĩ: Thảo nào, hóa ra mẹ em biết từ lúc ấy.
(Thảo nào cái gì?)
Bác sĩ: (Chỉ cười).