Lối nầy tới lối Châu Kỳ,
Chạnh lòng nhớ bạn cố tri họ Hà. (2180)
Liền năm liền tháng tới nhà,
Hỏi thăm tin tức lâu đà thon von.
Liễu nương ở với hai con,
Mượn người tìm khắp nước non mọi đàng.
Long môn từ vắng mặt chàng,
Tình nhà man mác lòng nàng héo don.
Lìa nhau đã tám năm tròn,
Trông chồng đã mỏi thấy con thêm sầu.
Tuổi già mà lại hay đau,
Tắt hơi khó nỗi ngồi lâu chờ chồng. (2190)
Châu Kỳ thang thuốc giúp công,
Số trời khôn cãi hết lòng thời thôi.
Liễu nương từ thuở thác rồi,
Hai con tám tuổi mồ côi nhà nghèo.
Cậu cô ép uổng khiến theo,
Đọc kinh xem lễ giữ lèo lái xưa.
Tuyết Băng lòng vốn chẳng ưa,
Chị em giữ phận đẩy đưa tiếng người.
Nói rằng: Theo đạo năm đời,
Trong kinh nào thấy có lời chi hay. (2200)
(Bị lược bỏ do kiểm duyệt)
Đọc kinh xem lễ làm gì?
Ơn cha chẳng đoái còn ghi đạo nào?
Cậu cô ghét tiếng cầu cao,
Bỏ liều đói rách lẽ nào trối thây!
Chị em hẩm hút qua ngày,
Trời sanh trời dưỡng xày xày cũng xong.
Châu Kỳ thấy cũng động lòng,
Liền cho tiền gạo để phòng nuôi nhau.
Chị em bàn luận cùng nhau,
Việc cha thuở trước họ Châu nói kiền. (2210)
Rằng: Cha theo Lý Tri Niên,
Đem đi tìm đạo cảnh tiên non bồng.
Vả đây lên chốn non Tùng,
Đường đi hiểm trở hầu mong cũng gần.
Muốn cho đặng chữ hiến thân,
Phải đi lên đó một lần cho hay.
Tìm cha thời phải hỏi thầy,
Mất còn cho hãn lòng nầy mới an.
Chị em cơm nước sửa sang,
Nhắm chừng Tùng lãnh băng ngàn phăng phăng. (2220)
Cám thương Xuân Tuyết Thu Băng,
Tuổi còn thơ ấu nhọc nhằn xiết bao!
Tìm cha lên chốn non cao,
Kể nào thú dữ màng nào thảnh thơi.
Chị em đi quá nửa ngày,
Hỏi thăm chẳng thấy trở quày lộn ra.
Hai bên cây đá giao hòa,
Trong non nào thấy cửa nhà chi đâu.
Đường chim dấu thỏ luôn nhau,
Chị em ngơ ngẩn khôn cầu đường ra. (2230)
Non đoài bóng ác hầu tà,
Cùng nhau lần bước đi qua Thạch Bàn.
Thạch Bàn lại có khe ngang,
Mở cơm ăn uống rồi toan hỏi người.
Dưới chơn đau mỏi khôn dời,
Cùng nhau lẩn thẩn phút trời hoàng hôn.
Khóc than tiếng dậy như cồn,
Kêu rằng: Cha hỡi! Linh hồn ở đâu?
Chứa chan muôn thảm ngàn sầu,
Hai con sống thác ai hầu biết cho? (2240)
Dắt nhau lên đá nằm co,
Khó rồi lại ngủ biết lo phương gì.
Non cao cây cối rậm rì,
Nằm queo lại ngủ gặp kỳ đêm đông.
Thương thay! Sương tuyết lạnh lùng,
Năm canh đá gối sương mùng xiết bao!
Bóng trăng vừa thấy lên cao,
Một bầy thỏ bạch nhảy vào mừng vui.
Nằm khoanh trên đá nối đuôi,
Bao nhiêu sương tuyết lông chùi sạch trơn. (2250)
Đêm đông hơi ngáy tợ đờn,
Chị em giấc ngủ nhờ ơn đặng bền.
Vầng ô vừa lố bóng lên,
Giựt mình trực thấy thỏ bên nhảy liền.
Ngày sau việc ấy sách biên:
Tướng tinh mộng nguyệt: kết duyên Dương Hà.
Mặt trời vừa lố sáng ra,
Chĩ em lòng đói xót xa phận mình.
Chim đâu bay tới thình lình,
Xanh lòng đỏ mỏ như hình sơn son. (2260)
Đậu trên đầu đá hai con,
Trái đào mỏ gắp quăng lòn xuống cho.
Chị em cầm ngửi thơm tho,
Nhờ ăn đào ấy đặng no tấm lòng.
Chưa hay đi đặng cùng không,
Đoạn sau mới biết cùng thông mọi đàng.