Anh thợ may kia có tiếng hay đi nhà nầy nhà kia may đồ cho người ta, mà đi thì có đem theo một đứa để mang gói. Tới đâu, chúng dọn cơm dọn nước cho ăn, rồi kêu thằng đi theo ăn, thì anh thợ biểu đừng, nói nó đã ăn rồi. Thằng ấy đi bữa nào về bữa nấy, về đói xơ mép.
Bữa kia hai thầy trò, dắt nhau tới nhà ông huyện đi cắt dồ mà may. Thằng ôm gói, giận đã sẵn, tính báo anh thợ may một bữa. Khi anh thợ cắt đồ rồi xong xả ra tiểu. Ở trong này thằng đi theo mới nói nhỏ với ông huyện rằng: “Bẩm ông, thầy tôi có chứng điên: đồ ông là đồ lớn tiền ông phải giữ, hễ ngó thấy mần mần dưới chiếu bộ giớn giác, thì là tới cơn điên, bứt xé đồ đi hết.”
Ông huyện hỏi: “Mà lấy gì mà trừ nó?”
Nó bẩm, dùi đục đập trên đầu một cái cho mạnh thì hết. nói rồi, nó lấy kim nó giấu đi. Anh thợ vào thấy mất kim, hai tay gõ dưới chiếu, cho nó dậy, con mắt thì láo luân ngó chăm chỉ mà kiếm.
Ông huyện tưởng đã tới cơn điên nó, thì cầm dùi đục, lại đập trên đầu một cái bộp: mầy điên xé áo xé quần nghé!
Nó nói: “Bẩm ông, tôi không điên mà, tôi kiếm kim.”
Ậy! Ông huyện nói: “Thằng kia đi với mầy nó nói mầy điên.”
Nó mới hỏi: “Chớ sao mầy nói tao điên.”
Thằng kia nói: “Còn không điên nữa? Tới đâu nói tôi ăn cơm rồi, làm tôi đói bụng chết cha đi, không điên làm sao?”