Có người kia có tài hay đi ăn chực. Hễ đâu có đám tiệc, thì có anh ta; tới cà xốc kiếm ăn mà thôi. Có một người kia ở lối đó thấy gai con mắt, tính gạt nó một chuyến chơi; cho nên biểu vợ xách tiền đi chợ, giả đò đi mua đồ về dọn tiệc.
Chú chàng gặp bưng rổ đi mua đồ về nấu dọn. Anh ta nghe men tời, thấy dọn dẹp lớn; la lết ở đó chờ ăn. Chồng láy, vợ giả đò đau bụng, nhào lộn đứng sức, rên la om sòm.
Tiệc dọn đã rồi, bỏ đó lo thuốc men. Anh bợm ta cũng chạy xăng văng hỏi thăm người chồng: “Sao, đã nhẹ chưa?”
Chồng bứt đầu bứt óc nói: “Cha chả! Khó lòng thì thôi! Rủi bữa nay có việc sai thằng kia đi khỏi! Chứng bịnh nấy có một thứ máu cam làm thuốc trị mới đặng mà thôi, thằng đó mội lần có vậy thì nó kiếm mau lắm.”
Anh ta nóng, sợ đồ ăn nguội đi, “Thôi biểu trẻ đưa cái chén đây cho tôi kiếm cho.” Nó mới giang cánh tay nó ra, nó đấm mũi nó cho chảy ra.
Ngồi đợi coi có khá không, một lát chạy hỏi thăm, mà lần lần mũi nó sưng lên đau lắm; đến chừng nó đã sưng vù lên rồi. Chủ nhà đã nói với vợ mình đã nhẹ, ra mời ăn. Thì anh ta đau ăn không được, xin kiếu.
Té ra có ý kiếm ăn, mà phải chịu đói mà về; vì đau quá, ăn không đặng.