Có một người kia chạy trong xóm chạy lại nhà người quen, có việc chi đó. Hỏi trẻ ở nhà: “Chớ cha bây đi đâu khỏi?”
Thì trẻ trong nhà nói: “Cha mấy tôi đi điền liệp”. Nghe nói tiếng về vua, thì giận chạy qua nhà ông nó mắng vốn: “Bầy trẻ bên nhà nó, nó phạm phép quá; nó nói: cha nó đi điền liệp.”
Ông nó mới hỏi: “Vậy mà hoàng nam hay là công chúa.” Người ấy lại tức mình, trưởng là trẻ nhỏ nó phạm thượng làm vậy thì thôi; có đâu ông nó cũng nói loát làm vậy nữa.
Giận, về, lại hỏi cha bầy trẻ, mắng vốn và con và ông. Cha nó mới hỏi: “Nó nói làm sao?”
Lão nói lại: “Tôi hỏi trẻ, anh đi đâu? Nó nói anh đi điền liệp. Rồi tôi qua bên nhà ông nó tôi nói. Ông hỏi: hoàng nam hay là công chúa?”
Thì người cha mới nói: “Vậy mà ngoại tổ hay là nội tổ.”
Thì lão lại càng giận, ra về, đi thưa với làng. Ra nhà vuông thấy có làng nhóm mới thưa: “Nầy tôi xin thưa với làng, con chú kia ở trong làng nói phạm phép: tôi tới hỏi cha nó đi đâu? Nó nói: Đi điền liệp. Hỏi ông nó; ông nó lại hỏi hoàng nam hay là công chúa? Rồi tôi nói với cha nó. Cha nó hỏi: Vậy mà ngoại tổ hay nội tổ? Xin làng phân xử.”
Làng mới nói: “Thôi, bữa nay còn mắc, để bữa nào hiệp nghị đã, sẽ xử.”
Anh ta nghe giận mới nói: “Tôi tức mình, tôi muốn băng đi cho rồi.”