Thằng cha kia quáng manh đi hỏi vợ. Con mắt thì tử tế lành lẽ như thường, mà có tật quáng. Tới nhà làm rể. Bữa ấy ra đi cày ruộng, đánh mò theo chúng đi trước, ra làm được một buổi. Trưa lại, tới buổi thả cày chúng lật đật về ăn. Anh ta theo không kịp, đi sau lịch ịch sao sụp dưới giếng loạn, không biết đường nào mà lên.
Một chập lâu ở nhà ba mẹ vợ nói: “Ủa! thằng nó ham làm thì thôi! Trẻ, chạy ra kêu nó ăn cơm.”
Trẻ chạy đi kiếm, và đi và lầm bầm! cực thì thôi!… Nó ở dưới nghe, leo lên, đi theo về nhà.
Ngồi lại mâm ăn, bà mẹ vợ ngồi gần đó, chỉ món nọ món kia cho nó ăn. Nó khôn cứ lừa lừa theo lời mẹ vợ mà gấp trúng, không biết là quáng. Ở đâu con chó hỗn nó ăn trong mâm. Bà mẹ nói: “Sao con không đánh chó, để ăn vô làm vậy.”
Thì nó thưa: “Thưa mẹ, chớ đánh chó kiêng chủ nhà, tôi không dám đánh.”
Mẹ vợ nó nói: “Không có hề gì, cái dùi đục đây, nó có lại nó hỗn, thì đánh đại nó đi, đừng có sợ gì.”
Bà mẹ thấy nó nết na, nhát không dám ăn, không dám gấp, thì lại làm tài khôn, gắp đồ bỏ vô chén nó cho nó ăn. Nó nghe cọc rạch, nó tưởng là con chó lại ăn hỗn, nó đạp cho một cái dùi đục chảy máu đầu ra.