Trong thú vật con cọp làm lớn, có oai quờn, hễ nó đi tới đâu, thì con nào cũng đều sợ nó. Còn một con chồn cáo hay phản nghịch, kiêu ngạo, lại dễ ngươi, gặp cọp thì nhún trể trở đít cho nó; rồi chạy tách đi mất. Cọp giận sao nó có dám khinh dị mình làm vậy.
Bữa nọ chồn cáo nằm ngủ, cọp đi tới chụp bắt lấy. muốn ăn thịt đi, mới mắng chồn ba điều, rồi có trị tôi nó: Mầy ỷ mầy có tài chạy hay, nên chi mầy khinh dễ tao ghe phen. Bây giờ tới số mấy rồi, tao nhai xương mầy, tao chẳng tha.
Con chồn mới nói với cọp rằng: “Mầy đừng làm phi ngãi, mà tao biểu các muôn thú hại mầy, mà khốn giờ.”
Cọp mới nói: “Mầy lấy giống gì, mà làm điều ấy được: mầy nói tao nghe coi thử?”
Chồn mới nói lại như vầy: “Tao có phép mà sai khiến đặng, vì Ngọc Hoàng có phong tao làm vua quản trị hết thảy: mầy cũng phải kính sợ tao nữa.”
Cọp nói: “Tao không tin ai, có lẽ nào mầy hèn hạ làm vậy, mà ai đi cho mầy chức quờn sang trọng thế ấy, mầy nói láo mà thôi.”
Chồn cáo lại gắng điều nầy nữa: “Như mầy không tin, thì mầy để tao leo trên lưng mầy tao cỡi, mầy đi dạo các nẻo đường rừng mà coi, thì mầy biết, chớ tao nói tay hai với mầy cũng không cùng.”
Cọp chịu: “Ừ, mầy đã quả quyết làm vậy thì mầy leo lên, tao đem mầy đi; nếu không có thiệt như lời , thì tao sẽ nhai xương mầy cho đáng tội.”
Khi chồn lên cỡi cọp; đi tới đâu tới đó, thì con chi cũng đều thất kinh chạy hết, mà con cọp lại tưởng chúng nó sợ con chồn, chớ không dè chúng nó sợ mình; cho nên trở lại xin lỗi với con chồn cáo, vưng phục đầu lụy con chồn. Cọp bái rạ đi, thì chồn dặn biểu cọp: “Từ nầy về sau mầy đừng dễ ngươi tao nữa, mới một lần, thì tao tha đi cho; mà sau có làm vậy, thì tao không dung nữa đó, chẳng chơi đâu.”
Chuyện nói xâm kẻ tiểu nhơn hèn hạ bất tài, mà hay nương thế kẻ có oai quờn mà húng hiếp người bình dân. Lại nói biếm người có quờn thế lớn, hùng hào, mà lại hữu dõng vô mưu, để cho kẻ dưới mình gạt được.