Dùng chìa khóa Bạch Nguyệt lưu lại, quả nhiên là ở nhà riêng của Tào Khuê. Trong tiểu đình kia phát hiện mật đạo ngầm, tại mật đạo có một phiến cửa sắt. Mở cửa lúc sau, liền tìm được hơn bốn mươi cái rương. Những cái rương này một đám kéo ra tới, Tề Cương thực sự thấy vui mừng.
Giờ phút này hắn cảm thấy phi thường may mắn, hắn không có nghĩ cách giữ lại Tào Khuê, bằng không đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất! Lúc này, không thể không hoài nghi Tào Khuê dẫn người đi hành thích Minh Nặc, nhiều vàng bạc châu báu như vậy làm sao có thể để người ngoài biết được nơi cất giấu?
“Vàng bạc đều đã có hơn một trăm vạn lượng, còn có chút châu báu, đơn giản mà tính, như thế nào cũng đến sáu bảy chục vạn lượng, tính thêm phần Tề Cương vừa cấp 35 vạn lượng, không sai biệt lắm có thể đạt tới hai trăm vạn lượng.” Minh Nặc kiểm kê xong, đem ký lục có trong hồ sơ đưa cho Ôn Đình Trạm xem.
“Thật đúng là không ít.” Ôn Đình Trạm lấy ký lục, tùy ý lật xem.
“Nhưng tại sao so với con số Toàn Diệu khai báo lại thiếu nhiều như vậy?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Toàn Diệu là người thông minh.” Ôn Đình Trạm sủng nịch nhìn Dạ Dao Quang.
Toàn Diệu cố ý khai báo thiếu, chính là cho hắn một cơ hội, mượn chuyện này hy vọng hắn có thể thêm một khoản để chiếu cố Lôi Đình Đình. Bất quá, Toàn Diệu đã tính toán sai một bước. Toàn Diệu cho rằng hắn hiểu rõ dụng ý của chính bản thân, đem vận tiền bạc hướng tới người khác, có lẽ ngay cả bệ hạ cũng cho rằng hắn đối tiền tài trước nay thờ ơ.
Nếu không có người Nguyên quốc sư người chặn ngang, hắn căn bản là sẽ không nhắc lại can hệ với chuyện này. Đến nỗi hại tới Lôi Đình Đình, bất luận có chỗ không tốt, bọn họ đều sẽ tận tâm.
“A?” Đúng lúc này, tùy ý xem xét xung quanh, đang chuẩn bị niêm phong kín rương châu báu ở giữa, Dạ Dao Quang đột nhiên nhìn tới một vật, nàng bước lên mấy bước, nhấc châu ngọc phía trên, từ bên trong lấy ra một khối ngọc giản.
Ngọc giản lạnh lẽo uyển chuyển nhẹ nhàng, cầm ở trong tay lại rất nặng, nặng đến mức có chút không phù hợp lẽ thường, phảng phất là một khối ngọc giả.
Ôn Đình Trạm bị giọng nói của Dạ Dao Quang hấp dẫn tiến lại gần, từ trong tay Dạ Dao Quang nhận lấy ngọc giản, lăn qua lộn lại nhìn một lần: “Đây là một khối ngọc giả.”
Minh Nặc tiến lên, cũng liền cảm thấy đây là hàng giả, không khỏi nhíu mày: “Tại sao lại có thứ này?”
Chủ bộ vội vàng khom người đi lên trước: “Thế tử, thứ này ti chức đã cho người bỏ ra ngoài, làm sao còn ở nơi này?”
“Nếu là vật vô dụng, vậy cho ta đi.” Ôn Đình Trạm thuận thế nói.
Minh Nặc cùng chủ bộ đều không khỏi nghiêm túc nhìn Ôn Đình Trạm, muốn biết tại sao lại như vậy nhưng Ôn Đình Trạm một chút cũng không đổi sắc. Bộ dáng Ôn Đình Trạm nhìn không thấu bất cứ điều gì, nhưng đây là vật mà bọn họ xác định vô dụng mà hắn lại tùy tay ôm đồm vào.
Vì thế Minh Nặc gật đầu: “Nếu thuận mắt ngươi, ngươi cứ cầm đi.”
Ôn Đình Trạm đem khép lại quyển ký lục đưa cho Minh Nặc: “Chúng ta khi nào khởi hành?”
“Ngày mai.” Minh Nặc trả lời.
“Được, thừa dịp sắc trời còn sớm, ta đưa Dao Dao đi mua một ít đồ vật, mang về tặng bạn hữu.” Ôn Đình Trạm tự nhiên mà nắm tay Dạ Dao Quan, chào Minh Nặc một tiếng, liền cùng nàng rời đi.
Rời khỏi nhà Tào Khuê, Ôn Đình Trạm cũng không có lừa gạt Minh Nặc, bọn họ thật là muốn đi mua một ít đồ vật mang về tặng người thân, giống như đặc sản Nghi Phương đã dẫn người đi chuẩn bị tốt. Nhưng với một trưởng bối như Chử Đế Sư, cũng không thể tùy tiện đưa đặc sản tới chẳng khác nào muốn bị tống cổ, còn bị mất đi một phần tâm ý.
“Năm nay trung thu, không chuẩn bị được quà cho Dao Dao, nguyên lai là tính toán sau khi trở về, sẽ tặng cho Dao Dao trước tiên.” Ôn Đình Trạm từ trong lồng ngực lấy ra khối ngọc giản kia đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang, “Nếu trời cao đã đưa tới, ta đây liền mượn hoa hiến phật.”
“Lấy một khối ngọc giả tặng cho muội?” Dạ Dao Quang một phen đoạt lấy, hừ lạnh nói.
“Ngọc thật giả còn chưa thể định luận, thứ này chỉ sợ sẽ khắc vào tâm khảm Dao Dao.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Năm đó tru diệt bóng yêu lúc sau, Lư tiên sinh từng tặng cho Dao Dao một thẻ tre.”
“Đã gặp qua là không quên được, đã sớm biết lừa không được chàng.” Dạ Dao Quang đùa nghịch với ngọc giản sắc xanh đậm này.
Ngọc giản cùng thẻ tre lúc trước giống nhau, hoàn toàn không có hoa văn, hợp với một bát quái đồ bốn phía có tường vân. Thẻ tre chính giữa chính là một nữ tử thân người đuôi rắn cùng chiếc áo lục phiêu phiêu, chính là một trong tám đại thần thú chi nhất, mà trên ngọc giản cũng là một trong tám đại thần thú chi nhất – Thanh Long
Khuôn mặt không còn giận dữ, nhìn xoay quanh thân long điêu khắc sinh động như thật, thân sắc cũng chính là màu sắc của khối ngọc này. Dạ Dao Quang vận khí, khối ngọc giản này cùng thẻ tre lúc trước giống nhau sẽ hấp thu khí ngũ hành của nàng.
“Khối ngọc này cùng thẻ tre kia hẳn là một bộ, nếu muội không có đoán sai hẳn là còn có sáu cái bất đồng tính chất, nhưng vật ấy tác dụng ra sao muội lại không biết.” Dạ Dao Quang vuốt ve ngọc giản, trầm tư nói, “Chờ đến lần sau chúng ta lại đi Duyên Sinh Quan, muội tự mình mang theo chúng đi gặp sư thúc một lần, chỉ có thể dựa vào kiến thức rộng rãi của sư thúc để tìm ra lai lịch của tám khối giản này.”
“Vậy gác lại ưu phiền, chúng ta đi dạo một chút.” Ôn Đình Trạm đem ngọc giản từ trong tay Dạ Dao Quang rút ra, để vào bên hông Dạ Dao Quang, rồi sau đó kéo theo nàng hòa vào đường phố Lan huyện.
Dạ Dao Quang đói bụng liền tùy tiện tìm một cái sạp ăn chút. Hai người đi dạo tới khuya, những đồ vật mua được cho đám người Vệ Kinh đám mang về trước, cho nên bọn họ là tay không lúc đi, cũng là tay không trở về.
“Sớm đi nghỉ, ta ngày mai muốn lên đường sớm.” Trở về lúc sau, Ôn Đình Trạm sớm đã phân phó Nghi Phương chuẩn bị nước tắm cho Dạ Dao Quang, nhẹ giọng dặn dò một tiếng, liền trở về phòng của mình.
Tắm gội xong, Dạ Dao Quang một đêm ngon giấc. Vì không để trì hoãn hành trình, chưa tới giờ ngọ mặt trời mọc đã lên đường.
Bởi vì Minh Nặc muốn triệu tập lượng lớn người hỗ trợ áp tải gần hai trăm vạn lượng bạc kia nên Ôn Đình Trạm lên đường ngày đầu tiên, liền đem tất cả mọi người để lại cho Minh Nặc, cả Càn Dương cùng Liên Sơn cũng đi theo bảo hộ.
Hắn là mang theo Dạ Dao Quang chuồn mất, hai người cũng hoàn toàn không đi chung một con đường với Minh Nặc. Vẫn như cũ là một đoạn đường du sơn ngoạn thủy, tựa hồ không có mục đích, nơi nào có cảnh đẹp, nơi nào có mỹ thực, Ôn Đình Trạm đều kéo nàng đi. Dạ Dao Quang đi theo hắn chỉ cần ăn ăn ăn cùng chơi chơi chơi.
“A Trạm, chàng biết không, chàng thật là phu quân hoàn mỹ nhất thế giới.” Đêm này, bọn họ thuê một hộ cá có tiểu lâu bên bờ sông. Ôn Đình Trạm dựa vào lan can mộc, nhìn đêm tối cùng đoạn sông thành một đường bình tuyến. Dạ Dao Quang từ phía sau ôm lấy eo hắn, đem đầu nàng áp sát vào lưng hắn.
Dạ Dao Quang không có từ ngữ để hình dung nàng hạnh phúc tới cỡ nào. Hạnh phúc của nàng như hồ rộng biển lớn, nàng cảm thấy nếu gặp gỡ nam tử như Ôn Đình Trạm, chỉ sợ bất luận nữ tử nào cũng đều nguyện ý nghịch thiên.