Con cóc làm bạn với con chuột đã lâu ngày. Mà con cóc bụng dạ tử tế, hay chiêu hiền đãi sĩ. Thường bữa cóc hay đi chợ mua đồ về dọn tiệc mời anh chuột tới ăn uống chơi. Anh cóc thì ở hang, còn anh chuột làm ổ trên ngọn cây.
Bữa kia con chuột mua đồ về dọn ăn, tới mời con cóc lên nhà uống rượu chơi; mà con cóc không biết làm thế nào mà lên cho được. Thì con chuột biểu anh cắn lấy cái đuôi nó mà lên theo. Tới vừa gần cửa, thì chị chuột trong nhà ra chào: “Anh cóc đi dạo trên nầy.”
Con cóc hả miệng: ừ; thì sút té xuống chết đi.
Khi ấy vợ chồng con chuột nói với nhau, mà cười con cóc rằng: “Ba mươi đời thứ hay nhạy miệng, thì hay chết.”