Tên thợ lắp vò kia ngồi nơi trại một mình, đang nấu chai mà trét ghe. Xảy đâu có một tên trên rẫy cỡi lừa đi ngang qua đó, thấy lạ, mới đứng lại, nhảy xuống, bước vô coi và hỏi rằng: “Không biết anh nấu chi đó hé?”
“Chú mầy không thấy nấu chai đó sao?”
“Nấu chai làm chi vậy, anh?”
“Nấu chai trét ghe, chớ làm chi? Thuở nay không thấy người ta trét ghe hay sao?”
“Tôi ở trên rẫy, ghe có đâu mà thấy? Mà trét làm chi vậy, anh?”
“Khéo hỏi không! Trét cho nó trơn, cho ghe đi cho mau.”
“Vậy hả!… Tôi không có ghe, mà có con lừa đây, nó chạy tợ rùa bò. Không biết ước chừng trét chai nó, nó có trơn, có chạy mau hơn không?”
“Mau lắm chớ! “
“Thế thía! Không dám nào xin anh làm ơn trét giùm nó cho tôi chút; được không?”
“Sao không được? Đâu chú mầy vén cái đuôi nó lên; qua trét giùm cho mà coi.”
Tên rẫy mừng, dắt lừa lại, vén luốt đuôi lên; chú thợ múc một vá chai sôi, hất tạc vô chỗ ấy đó…Con lừa bèn nhảy nai, phóng riết…
“Phép hay thiệt! cám ơn anh!… Ủa cơ khổ! Thôi rồi! Nó chạy mau quá, mất rồi… Tôi theo bắt sao cho kịp?… Thôi, anh chịu khó làm ơn trét tôi luôn thể, trét bằng hai, cho tôi rượt cho kịp.”
“Mặc ý.”
Chú thợ tạt cho một vá chai sôi; anh ta nhủi xuống, la lên: “Cha ôi! Chết rồi! Trơn đâu mà chạy!”