“Hữu thời tích hữu thời, vô thời nhất tiếu chi.” La Phái Hạm nỉ non câu nói này, trong mắt nàng có một điểm ánh sáng, cười khổ nói, “Chước Hoa tỷ tỷ, câu nói này nói đến thì dễ dàng, nhưng làm được thực sự khó.”
“Khó chứ, nhưng người sống một đời, ai không có cái khó?” Dạ Dao Quang nhìn La Phái Hạm, “Người có thể sống được vui vẻ, đều là đem những khổ cực coi như vị ngọt mà ăn.”
La Phái Hạm thân thể chấn động, nàng ngây người nhìn xuống chân núi, nhìn lá cây màu vàng cùng xanh xen kẽ, dưới ánh mặt trời càng ngày càng nóng bỏng, hơi hơi run rẩy. Ánh sáng mặt trời chói chang đập vào đáy mắt khiến cho đôi mắt nàng có chút đau đớn.
Qua một hồi lâu, Dạ Dao Quang mới nói: “Thiên mệnh có định số, thiên ý lại khó dò. Vân Thư, ta từng nghe tiền bối nói qua, nếu phu thê hai người đồng lòng làm việc tích đức, cảm thiên động địa, cuối cùng cũng có một hài tử. Mọi sự không có gì là tuyệt đối, chúng ta cũng đã làm hết sức.”
“Cám ơn người, Chước Hoa tỷ tỷ.” La Phái Hạm tuy rằng không có bao nhiêu hi vọng, nhưng là tâm của nàng vẫn như cũ, cùng Dạ Dao Quang ở nơi này cảm thấy được thanh thản, cho nên nàng chắc nịch nói, “Muội chắc chắn sẽ nỗ lực, về sau cũng không ưu phiền về việc hài tử, còn với Thiếu Khiêm hắn… Đối với muội tốt một ngày, muội liền đối với hăn gấp bội một ngày. Nếu là một ngày kia, hắn cảm thấy thật mệt mỏi, muội cũng không oán trách, muội sẽ đối với chính mình thật tốt, nỗ lực làm được “vô khi cười chi”.”
“Đây mới là Vân Thư hiểu biết của ta.” Dạ Dao Quang cười vỗ vào bờ vai nàng, “Đi thôi, hai ngày trước đổ mưa lớn, chúng ta đi hái chút nấm cùng chút gia vị hương liệu.”
“Muội, muội không biết được những thứ này…” Sinh ra là đại tiểu thư khuê phòng, nàng căn bản không hề biết.
“Sợ cái gì, không phải là còn có ta ở đây sao? Ta dạy cho muội.”
“Được, Chước Hoa tỷ tỷ đợi muội với.”
Vì thế Dạ Dao Quang cùng La Phái Hạm đi hái không ít nấm, hương liệu cùng trái cây dại, chờ khi hai người quay trở lại trại, các tiểu cô nương khác đều đã trở về.
Nhìn bên cạnh không ít thỏ hoang, còn có một con hươu bào cùng mấy con gà rừng, thêm một ổ trứng gà, Dạ Dao Quang không khỏi gật đầu: “Không tệ, thu hoạch rất phong phú, các ngươi ai thua?”
Mấy người ngươi xem ta, ta nhìn xem ngươi, cuối cùng Chử Phi Dĩnh nói: “Không phân thắng bại.”
Dạ Dao Quang giương mi, mới từ Trác Mẫn Nghiên biết được, nguyên lai bọn họ ba người bắt đều là ba con thỏ, một con gà rừng, Dụ Thanh Tập vốn là không thu hoạch được gì, nhưng ai biết thời điểm cuối cùng, Dụ Thanh Tập thế nhưng săn được một con hươu bào, cái này không thể dựa theo số lượng mà tính, cuối cùng nói không tính thắng thua.
“Được rồi, tính ta thua, buổi tối ta nướng thịt cho các ngươi.” Dạ Dao Quang cười nói.
“Được được, thích nhất tay nghề của Chước Hoa tỷ tỷ, nhất là dê nướng…” Trác Mẫn Nghiên nói xong chảy nước miếng, lúc nàng ở học viện đã ăn qua.
Mấy người khác cũng là một bộ chờ mong nhìn Dạ Dao Quang, ngay cả La Phái Hạm cũng thế. Dạ Dao Quang thấy vậy không khỏi tâm tình cực tốt: “Trước tiên ăn thỏ nướng, hầm canh nấm gà rừng dùng làm bữa trưa. Ta phải đi săn một con sơn dương, buổi tối cho các ngươi nướng thịt dê.”
“Quả nhiên đi theo Chước Hoa tỷ tỷ mới có có lộc ăn.” Trác Mẫn Nghiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Dạ Dao Quang liền không quan tâm bọn họ, kêu mấy người Chử Phi Dĩnh đưa cho hạ nhân làm sạch sẽ thịt thỏ. Nghi Phương phụ trách làm giá lửa nướng thịt. Dạ Dao Quang lấy ra hương liệu cùng gia vị tươi vừa hái được trên núi, đợi đến khi xử lý xong mới nhường Nghi Phương tiếp nhận, lại đi treo nồi sắt bên trên hầm gà rừng canh nấm, nhìn bên cạnh còn treo hai con gà rừng đã được xử lý sạch sẽ, tâm tư vừa động.
“Nghi Ninh…” Dạ Dao Quang kêu Nghi Ninh lại, “Phía trên có cái hồ sen, ngươi đi hái vài lá sen về đây.”
Tuy rằng đã vào tháng bảy, nhưng lá sen còn chưa hoàn toàn úa tàn.
“Chước Hoa tỷ tỷ lấy lá sen làm gì thế?” Vài tiểu nha đầu tò mò.
“Làm đồ ăn tốt cho các ngươi.” Dạ Dao Quang cười nói.
Sau liền đứng lên, mang theo hai con gà đi dùng hương liệu tẩm ướp, thậm chí còn lấp không ít hương liệu vào phía trong bụng gà. Đợi đến khi Nghi Ninh đem lá sen hái đến, Dạ Dao Quang bao bên trên gà, giao hạ nhân đắp bùn xung quanh gà vừa được bao lá…
“Đây là lá sen hoa gà.” Trác Mẫn Nghiên lập tức hiểu rõ, “Tiểu lục nói Chước Hoa tỷ tỷ dẫn bọn hắn đi núi Côn Lôn trên đường đã làm qua.”
“Tiểu lục xem ra còn nhớ mùi vị này.” Dạ Dao Quang đem gà rừng xử lý tốt, liền vùi vào đống lửa.
Đại khái qua nửa canh giờ, canh gà cũng hầm xong, con thỏ cũng được nướng ánh vàng bắt mắt, tản ra một mùi hương mê người. Dạ Dao Quang múc cho người mỗi người một bát canh, ăn canh sau, bắt đầu ăn thỏ nướng. Nếu là người bình thường ở trong nhà nhất cử nhất động đều là trinh tĩnh nhàn nhã cô nương giờ ăn không quan tâm dáng vẻ điệu bộ, ma ma giáo dưỡng nếu được thấy đến một màn như vậy, chắc phải hộc máu ba thăng.
Ăn xong thỏ nướng, mới ăn tới hoa gà, hoa gà kia vừa được mở, một cỗ mùi vị làm cho người đã ăn no hơn phân nửa có cảm giác chính mình vừa mới cái gì cũng không có ăn, Dạ Dao Quang đưa toàn bộ cho năm người, chính mình còn chưa ăn.
“Chước Hoa tỷ tỷ, ngươi thu ta làm đồ đệ đi.” Chử Phi Dĩnh lại đáng thương cười bò lên đến.
“Muội cùng ta không có duyên sư đồ.” Này tuyệt đối không là lừa gạt Chử Phi Dĩnh.
Chử Phi Dĩnh chu miệng nhỏ lên ngồi xê sang một bên.
“Dĩnh tỷ nhi đây là thèm quá rồi, ngươi còn trông cậy trở thành đồ nhi của Chước Hoa tỷ tỷ, để Chước Hoa tỷ tỷ cả ngày hầu hạ ngươi sao?” Trác Mẫn Nghiên trêu đùa.
“Nào có, ta đã nghĩ cùng Chước Hoa tỷ tỷ giống nhau vui vẻ tự tại qua ngày.” Chử Phi Dĩnh phản bác.
“Ngày qua ngày người nào cũng đều phải đi qua, nghĩ muốn hạnh phúc tự tại thế nào sẽ có thể vui vẻ tự tại thế đó.” Dạ Dao Quang nói một câu ý vị thâm trường, sau đó đứng lên, “Các ngươi mau đi vào lều ngủ trưa, cảm thụ một chút lạc thú khi nghỉ ở bên ngoài.”
Vài cô nương chạy suốt một buổi sáng, ngay cả La Phái Hạm cũng là khóc hết buổi, ăn xong bữa trưa một lát đúng là mệt đến chết, vì thế liền nhu thuận chui vào trong lều trại nghỉ tạm.
Dạ Dao Quang híp mắt lại, đại khái ngày hôm nay không phải thời điểm độc nhất, nàng đứng dậy giao Kim Tử đến bảo hộ bọn họ, một mình đi ra phía sau núi, nàng muốn tìm kiếm dã sơn dương thật không khó, nhân tiện còn làm thêm một con trâu rừng, một tay mang theo một con.
Chờ Dạ Dao Quang trở về là lúc các cô nương cũng tỉnh lại, nhìn Dạ Dao Quang mỗi tay mang theo ước chừng hai ba trăm cân bò dê, cả Trác Mẫn Nghiên ở bên trong cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
“Sợ choáng váng rồi sao?” Dạ Dao Quang đem bò dê thả trên mặt đất, phân phó hạ nhân thu thập đồ vật, “Ta là người tu luyện, chớ nói chút ít đó, cho dù là ngàn cân đỉnh ta cũng có thể giơ lên.”
Mấy cô nương suy nghĩ một chút về hình ảnh kia, nhất thời nuốt nuốt miếng.
Dạ Dao Quang chờ bọn hạ nhân thu thập xong đồ vật, liền mang theo bọn họ lên đường hồi phủ. Lúc trở về vừa mới giờ Thân, Dạ Dao Quang liền phân phó bọn hạ nhân chuẩn bị giá nướng, xử lý bò dê, đợi đến khi mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết, ngay cả thịt Dạ Dao Quang cũng tẩm ướp xong, thán lửa cũng đã cháy được không sai biệt lắm, đại khái tới giờ Dậu chính (18:00) Dạ Dao Quang nghe được tiếng vó ngựa lạch cạch.