Có một anh bất tài chẳng biết làm gì mà ăn, mới đi học làm thầy bói. Bói nhiều quẻ cũng khá ứng; nên thiên hạ tin đua nhau đem tiền đến xin bói. Làm vậy ăn tiền cũng khá, lại càng ra dạng dĩ càng đánh phách khua miệng rân.
Bữa kia trong đền vua, có mất con rùa vàng, kiếm thôi đã cùng đã khắp mà không ra.
Người ta mới tâu có anh thầy bói kia có danh, xin cho rước cho va tới, mà dạy gieo quẻ bói thử, hoạ may có được chăng. Vậy vua giáng chỉ dạy sắm võng – dá, quân gia dù lộng cho đi rước cho được anh ta đem về.
Thấy quân-gia rần rộ tới nhà, trong bụng đà có lo có sợ không biết lành dữ dường nào. Chẳng ngờ, nghe nói vua đòi đến bói, mà kiếm con rùa vàng của vua mất đi, trong lòng đã bấn-bíu, lo đái ra cây, sợ e bói chẳng nhằm, mà có khi bay đầu đi. Mà phải vưng phải đi, đánh liều mặc may mặc rủi. Bịt khăn bận áo, bước lên võng ra đi, nằm những thở ra thở vô không biết liệu phương nào, mới than rằng: “Bụng làm dạ chịu, chớ khá than-van.”
Chẳng ngờ may đâu hai thằng khiêng võng, một đứa tên là Bụng một đứa tên là Dạ, là hai đứa đã đồng tình ăn cấp con rùa vàng của vua. Nghe thầy nói làm vậy, là ngờ là thầy thông thiên đạt địa đã biết mình rồi; sợ thầy tới nói tên mình ra, vua chém đi, cho nên để võng xuống, lại lạy thầy mà xin thương xót đến mình, vì đã dại sinh lòng tham, mới ăn cắp con rùa ấy, mà giấu trên máng xối. Xin thầy làm phước, đừng có nói tên ra, mà chúng tôi phải chết tôi nghiệp.
Anh thầy nghe nói mới hở hơi được, đem bụng mừng, thì mới nói: “Thôi, tao làm phước, tao không có nói đâu, mà hòng sợ.”
Tới nơi anh ta bói xong, kiếm được rồi vua trọng thưởng, lại phong cho chức sắc về vinh vang.
Mà vốn thiệt là việc may đâu mà nên mà thôi. Chẳng phải tại va có tài nghề chi đâu! Ở đời có nhiều người nhờ vận may mà nên mà thôi, chớ chẳng phải tài tình chi.