Nói về Thị Quế từ bữa lánh thân vô ở đậu nơi nhà mẹ Thị Phụng là bà Năm Thọ, nàng tính mượn người đem tin cho Trần Trọng Nghĩa hay, song sợ lậu nên còn dùng dằng chưa dám. May đâu bà Năm Thọ lại còn một đứa con trai là em Thị Phụng, được chừng 14, 15 tuổi, tên là thằng Bưởi. Thị Quế bèn năn nỉ với bà Năm Thọ, mượn thằng Bưởi đem thơ qua Châu Đốc, tìm đến nhà dây thép mà giao cho thầy thông Trần Trọng Nghĩa.
Đêm ấy bàn tính xong rồi, Thị Quế viết thơ sẵn sàng, chờ trời hừng sáng cho thằng Bưởi đi qua Châu Đốc.
Chẳng dè Thạch Quít từ ngày Chăng Cà Mum đào tẩu, thì hắn đi tìm kiếm khắp nơi, mướn ghe và mướn ba người bạn Annam, giả đi bán thuốc, đụng làng nào hắn cũng lội tới.
Ngày ấy hắn đi ngang qua đó, thình lình liếc thấy dạng Chăng Cà Mum, bèn làm thinh đi bán nơi khác, chờ cho trời tối, trở lại rình núp ngoài nghe rõ hết. Hắn liền trở xuống hối bạn chèo ghe vô đến nửa kinh, lựa chỗ vắng vẻ đậu đó chặn đường thằng Bưởi.
Trời vừa hừng sáng, thằng Bưởi thức dậy, chấy ba hột cơm nguội lót lòng rồi lãnh thơ ra đi, vừa tới nửa đường bị Thạch Quít đón bắt. Thằng Bưởi hoảng sợ vừa muốn la làng, Thạch Quít bèn giở cái mác vót lên sáng lòa mà dọa thằng Bưởi.
– Mầy cầm cái giấy gì đó, mầy cho tao coi một chút thì tao thả mầy đi, nếu mầy la làng thì tao chém chết!
Thằng Bưởi thất kinh phải đưa cái thơ ra cho Thạch Quít (nguyên Thạch Quít nầy lúc trước có học tại trường Xà Tôn ba năm, nên nó biết coi chữ quốc ngữ).
Thạch Quít lấy được cái thơ rồi thì mở ra mà coi.
Thơ ấy như vầy:
Phú Hội Đại, ngày … tháng … năm …
Bạn hữu rất yêu dấu ơi!
Kính thăm thầy an hảo, từ ngày tôi mang ơn thầy gởi gắm tôi cho ông Trịnh Thế Xương, thì người cũng hết lòng thương yêu tôi như con ruột, ngặt vì đứa con gái của người lòng dạ rất hiểm sâu, thế ở chẳng yên, nên tôi phải lánh thân, tìm nơi kỳ ngụ. Hiện nay tôi ở tại nhà bà Năm Thọ, gần đình làng Phú Hội Đại, nếu thầy có rảnh thì xin ráng qua đây, rồi tôi sẽ phân hết đầu đuôi cho thầy rõ. Tình dài giấy vắn, xin chớ phụ nhau.
Chăng Cà Mum
Liễm chấm bái thơ.
Thạch Quít xem thơ rồi, liền xếp lại y nguyên trả cho thằng Bưởi, lại biểu nó nói tên cho biết rồi thả nó đi liền.
Nói về Thị Quế, khi cho thằng Bưởi đi rồi thì ở nhà cứ việc trông tin. Trời vừa đúng trưa. xảy thấy một chiếc ghe ba chèo mui phên tử tế, tới đậu ngay dưới bến, kế có một người Annam ở dưới ghe bước lên đi thẳng vào nhà mà hỏi rằng:
– Nhà nầy phải nhà bà Năm Thọ hay không?
Thị Quế nghe, hỏi lại rằng:
– Chú ở đâu mà hỏi thăm nhà dì tôi, thiệt quả là nhà nầy đa, chú hỏi làm chi?
– Có cô Chăng Cà Mum ở đây phải không cô?
– Phải, Chăng Cà Mum là tôi đây.
– Ủa, nói vậy cô đây hay sao? Thầy tôi còn mắc giờ làm việc, thấy thằng Bưởi đem cái thơ của cô qua, nên thầy tôi lật đật hối tôi mướn ghe mau mau qua đây mà rước cô, chớ thầy tôi nói lúc nầy công việc nhiều quá, khó xin phép mà đi đâu cho được, vậy thì xin cô hãy sắm sửa mà đi cho mau, kẻo thầy tôi trông lắm.
– Vậy còn thằng Bưởi ở đâu?
– Dạ, thưa cô, thầy tôi thấy nó đi bộ mệt nhọc, nên biểu nó ở lợi bển chơi vài bữa, rồi thầy tôi sẽ cho nó tiền mà về.
– Vậy chớ thầy thông có gởi thơ từ chi hay không? Còn chú là người nào?
– Dạ, tôi ở giữ ngựa cho thầy tôi, khi thầy tôi được thơ cô thì mừng quá, nên hối tôi mướn ghe đi liền, không kịp viết thơ từ chi hết.
Thị Quế suy nghĩ trong lòng rằng: “Ta sai thằng Bưởi đem thơ thì không có ai hay hết, mà người nầy biết rõ công việc của ta, thì cũng đủ cho ta tin được. Vả lại ta cũng không phải giàu có chi, thì có lý nào mà ai lại mạo nhận đặng gạt ta mà giựt của?” Nghĩ như vậy rồi nàng vội vàng từ giã bà Năm Thọ, xuống ghe ra đi.
Khi ghe vừa tới nửa kinh, nhằm nơi vắng vẻ, thình lình Thạch Quít ở dưới khoang chun lên. Chăng Cà Mum xem thấy thất kinh, vùng la làng. Thạch Quít nhảy a lại, bắt Chăng Cà Mum đè xuống, lấy khăn nhét vào họng và trói lại đặng bỏ xuống khoang chở về Xà Tôn.
Chẳng dè trên bờ có một người trai tơ nhảy đại xuống ghe, đánh đá tưng bừng. Ba người bạn thất kinh nhảy xuống sông lội lên bờ kiếm đường mà trốn. Thạch Quít nổi xung, liền rút cái mác nhảy ra quyết chém người trai tơ ấy. Người ấy lẹ tay hất cái mác văng xuống sông. Thạch Quít nhảy tới đá nhầu. Người ấy cũng tràng qua rồi với nắm giò Thạch Quít giở lên. Thạch Quít thất thế té ngửa. Người ấy liền lấy dây trói lại bỏ đó, rồi mới dở khoang mở trói cho Chăng Cà Mum mà đem lên.
Chăng Cà Mum đang lúc kinh hoàng, nghe có người cứu thì mới tỉnh hồn, chừng xem lại thì té ra người trai tơ cứu mình ấy là Trần Trọng Nghĩa.
Nguyên Trần Trọng Nghĩa lúc còn đương trong giờ làm việc, thấy thằng Bưởi đem thơ qua, thì nóng nảy trong lòng, trông cho mãn giờ hầu, không kịp ăn cơm, tuốt xuống bến đò qua sông, rồi mướn ngựa chạy giông qua làng Phú Hội Đại hỏi thăm nhà bà Năm Thọ tìm vào. Khi chàng đến nơi tỏ thiệt chuyện mình thì bà Năm Thọ lấy làm lạ mà nói rằng:
– Ủa, thầy mới qua đây, vậy sao hồi nãy có một chiếc ghe đến đây, nói rằng ghe của thầy cho qua mà rước cô Ba, nên cổ theo ghe ấy mà đi nãy giờ cũng đã lâu rồi. Vậy chớ thầy đi dọc đường thầy không gặp một chiếc ghe cui nào ba chèo hay sao?
Trọng Nghĩa nói:
– Có, mà tôi không dè, việc nầy cũng đáng nghi lắm chớ phải chơi gì! Vậy tôi, xin dì để cho tôi kiếu, đặng tôi tuốt theo ghe ấy thử coi ghe ai cho biết.
Nói rồi, chàng liền thót lên ngựa cho sải riết theo. Vừa theo kịp chiếc ghe thì nghe tiếng Chăng Cà Mum la làng, chàng vội vã tuốt xuống, nên mới cứu được Chăng Cà Mum khỏi nạn.