Lão tổng quản nói: “Thật ra miếng đất này rất tốt, năm đó chủ nhân nhà tôi mới vừa vào kinh, nhân duyên trùng hợp mới có được miếng đất này. Khi đó chỉ có tòa nhà, cũng không có vườn. Chủ nhân nghe theo bạn tốt kiến nghị mới mời một vị thuật sĩ họ Tống nổi tiếng trong kinh đến xem, theo đề nghị của họ Tống thì mới xây nên khu vườn này. Nói là không thể thiếu nước nên tốn công sức và số tiền lớn để dẫn nước vào đây. Lúc đó mới vào kinh, chức quan của chủ nhân cũng không cao, gia sản không có nhiều, vì xây khu vườn này tốn gần hết gia sản nhưng sau đó quả thực được thăng chức vài lần, trở lên thịnh vượng hơn.”
“Tình trạng tốt đẹp như vậy duy trì khoảng hai mươi năm.” Lão quản gia thở dài: “Lúc chủ nhân mới bị hạch tội đã có người tới mua tòa nhà cùng mảnh đất này. Chủ nhân còn nghĩ có một ngày còn sẽ trở về nên cự tuyệt, ai ngờ lại đắc tội với người khác. Đợi đến lúc muốn bán thì lại bị ép giá thấp, chủ nhân không nuốt trôi cục tức này nên nói dù như thế nào cũng không bán cho nhà hắn. Nhà hắn tuyên truyền khắp nơi nói phong thủy của phòng ở này không tốt. Tuy hiện tại nhà hắn cũng lụn bại, không ở trong kinh nhưng lời đồn vẫn một truyền mười, mười truyền trăm, khiến mọi người kiêng kị trong lòng. Còn con số kia chẳng qua chủ nhân muốn ý tứ đó là sáu sáu đại thuận để xua đuổi đen đủi thôi. Nếu ngài còn chê đắt thì ngoài tường còn có một vườn đào, lập tức có thể thu quả, nhà tôi xin tặng ngài.”
Hà Chí Trung nghe xong câu chuyện thì im lặng không nói, làm một người làm ăn, ông cũng rất tin tưởng phương diện phong thuỷ, một tòa nhà có tốt không tất nhiên không phải chỉ nghe người ta nói một hai câu là xác định được, nhưng cần thiết phải suy xét âm dương, vọng khí, không có lý do gì mà phải bỏ số tiền lớn để mua một toà nhà không tốt.
Lão tổng quản thấy ông không nói thì đoán là mua bán không thành. Ông ta thở dài, đành phải lui một bước: “Nếu ngài ghét bỏ phòng ở này không tốt thì có thể mua mảnh đất bên kia sông cũng được. Nếu sợ nhỏ thì tiểu nhân có thể ra mặt thuyết phục hàng xóm bán cả ba mươi mẫu đất bên cạnh nhưng giá cả nhất định cao hơn.”
Hà Chí Trung không tỏ ý kiến: “Không vội, ngày mai ta lại mời người đến xem tòa nhà này. Đến lúc đó lại nói.” Sau đó ông chỉ trong vườn: “Lão trượng không ngại để chúng ta đi xung quanh nhìn xem chứ?”
Lão tổng quản hiểu có lẽ bọn họ muốn thương lượng thì cười nói: “Ngài cứ từ từ xem, tiểu nhân sai người đi nhà bếp nấu nước đưa tới.”
Nói xong thì lập tức lui ra ngoài, chỉ để lại mấy người ở trong vườn nói chuyện.
Mẫu Đơn mở miệng đầu tiên: “Cha, nếu là lời đồn thì con nghĩ không quan trọng? Giá cả còn có lời, nếu không mình mua luôn đi?” Nàng cũng không tin vì một toà nhà mà lên làm đại quan cũng vì một tòa nhà mà phá gia?
Hà Chí Trung nói: “Một toà nhà có có năm cái không tốt phải tránh. Một là nhà không có người, hai là cổng lớn nhưng bên trong lại nhỏ, ba là không có tường viện, bốn là không có giếng bếp, năm là đất nhiều nhưng lại ít phòng. Tòa nhà này cổng lớn nhưng bên trong lại nhỏ, đất nhiều phòng ít, chiếm hai điều không tốt. Kể cả có mua cũng phải cải tạo lại, không có lời. Hơn nữa con còn muốn đào hồ nước, đắp đất thành núi, cái này cũng muốn mời người tới xem hướng, nếu không tiện lấy đất thì mua toà nhà này không khác gì lãng phí. Lời ông ta nói chỉ sợ cũng giấu một nửa, chúng ta còn phải nghiêm túc tìm hiểu. Con tạm thời đừng nóng nảy, đợi ta mời thuật sĩ tới xem, sau đó lại tính.”
Mẫu Đơn buồn rầu, làm cổ nhân thật không dễ dàng. Mua một tòa nhà, đào một cái ao cũng nhiều phiền phức như thế, vậy đến lúc nàng xây vườn và lên bản vẽ thiết kế cũng phải mời thuật sĩ giám sát và hỗ trợ trong suốt quá trình xây dựng sao? Nếu người ta nói không được làm nàng phải cứng rắn chuyển hướng dòng nước thành đường cong, nàng cũng phải nghe sao?
Vũ Hà thấy nàng nhíu mày, đoán được suy nghĩ trong lòng nàng thì ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Đan Nương ngài lo lắng à? Trước đó vài ngày trong nhà vì xây dựng phòng cho ngài cũng chuyên môn mời thuật sĩ phong thuỷ tới xem phương hướng mới động thổ. Đây là chuyện lớn, không thể qua loa được.”
Mẫu Đơn khẽ thở dài: “Khi đó không phải có nương và đại tẩu lo liệu sao, phiền toái không rơi xuống đầu ta nên cũng không cảm thấy gì. Bây giờ phiền toái lại rơi ngay xuống đầu ta, ta mới thực sự thấy phiền.”
Đột nhiên nghe thấy Đại Lang quát về phía bụi Thụy hương viền vàng cách đó không xa: “Ai ở nơi đó?”
Một lát sau, một tiểu nữ hài chừng mười mấy tuổi và một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi run rẩy nhô đầu ra từ sau cành lá, tiểu nữ hài mím chặt đôi môi còn tiểu nam hài thì nhìn mọi người với ánh mắt vô cùng đáng thương, nhìn thấy ánh mắt hung ác của Đại Lang thì sợ tới mức lùi đầu về, đôi mắt lập tức ngập nước.
Mẫu Đơn đoán hai đứa nhỏ có lẽ là con của người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trông cửa lúc trước thì nói: “Đại ca đừng lớn tiếng. Đứa nhỏ này có lẽ là người hầu ở đây, nhìn thấy chúng ta tới xem phòng ở, cảm thấy hiếm lạ nên mới tới xem, ca đừng làm bọn nhỏ sợ.”
Đại Lang hơi mỉm cười, nói: “Nếu đã như vậy thì vừa lúc.” Nói xong thì sờ trên người nhưng không sờ thấy gì, đành phải lấy một miếng trầm hương từ túi tiền ra, vẫy tay với hai đứa nhỏ một cách hiền lành: “Lại đây, bá bá cho các ngươi một vật để chơi.”
Mẫu Đơn lập tức hiểu rõ ý đồ của Đại Lang —— nói không chừng có thể nghe được vài chuyện từ trong miệng hai đứa bé này. Nàng cười nói: “Cái này của huynh thì có tác dụng gì chứ?” Từ bên hông gỡ xuống một dây đeo kết bằng sợi tơ màu xanh lam hình hoa mai, lấy chiếc nhẫn ngọc treo trên đó xuống, để dây đeo ở lòng bàn tay rồi gọi tiểu nữ hài kia: “Em lại đây, ta có mấy câu muốn hỏi em, nếu em trả lời được thì ta sẽ tặng dây đeo này cho em.”
Tiểu nam hài nghiêng đầu nhìn chằm chằm dây đeo trong tay Mẫu Đơn, khuôn mặt tràn đầy khát vọng nhưng lại không chịu dịch bước chân, chỉ rúc vào phía sau khóm Thụy hương viền vàng kia không ra. Mẫu Đơn đi về phía trước một bước, đưa dây đeo lại gần một chút, tiểu nam hài giống như một con thỏ bị hoảng sợ, đột nhiên lùi đầu về vùi vào trong lòng ngực nữ hài rồi bất động. Ánh mắt nữ hài thì bất thiện nhìn chằm chằm đám người Mẫu Đơn.
Vũ Hà không thích ánh mắt nhìn người khác của nữ hài, nàng cười nói: “Nhìn bộ dáng của bọn họ giống như chưa nhìn thấy người khác bao giờ nên chắc cũng không biết gì đâu. Thôi đi, nếu bọn họ khóc thì lại rắc rối.”
Mẫu Đơn nói: “Chưa chắc, đừng xem thường trẻ con.” Người lớn thường nghĩ trẻ con không hiểu chuyện nên dù làm gì cũng không cố ý né tránh bọn họ nhưng thật ra, trẻ con cái gì cũng biết. Vũ Hà suy ngẫm rồi gỡ xuống mặt dây được làm bằng gỗ đào của mình đặt vào tay Mẫu Đơn, cười nói: “Nếu em lại đây trả lời thì ta sẽ cho em thêm cái này nữa.”
Nam hài nhỏ giọng nói: “Nhưng các ngài phải bảo đảm không đánh chúng ta cơ?” Vừa nói vừa liếc nhìn Đại Lang và Hà Chí Trung.
Hà Chí Trung tươi cười hàm hậu, ôn nhu nói: “Cháu không làm chuyện gì có hại đến chúng ta thì vì sao chúng ta phải đánh các cháu chứ?”
Hà Chí Trung có tuổi, dáng người lại mập mạp, khi cười rộ lên nhìn rất hiền từ, nam hài tử cười tươi, đang muốn tiến lên phía trước thì nữ hài tử giữ chặt hắn lại, cảnh giác nói: “Các ngài muốn hỏi chuyện về tòa nhà này đúng không? Ta nói cho các ngài, không được mua tòa nhà này. Năm trước có người tới xem phòng ở, mới giao tiền đặt cọc đã bị bãi chức.” Nói xong cũng không lấy đồ vật trên tay Mẫu Đơn mà kéo nam hài chạy đi.
Mấy người nhìn nhau. Một lát sau, một tiếng khóc lóc ồn ào truyền đến từ cách vách giống như âm thanh của hai đứa nhỏ vừa nãy. Hà Chí Trung vội nói: “Đi xem sao.”
Mấy người còn chưa đi đến trước cửa hình trăng thì lão tổng quản đã nổi giận đùng đùng nắm lấy cánh tay người đàn ông trông cửa đẩy hắn đến trước mặt mọi người, bộ râu hoa râm run rẩy nói: “Hồ Đại Lang, ngươi thật quá đáng! Chủ nhân thưởng cơm ăn cho cả nhà ngươi, ngay cả phải đi Lĩnh Nam cũng còn giữ ngươi ở lại chỗ này trông coi phòng ở để nhà ngươi có miếng cơm vào bụng. Vậy mà ngươi lại dạy dỗ con ngươi như vậy à? Ta còn không hiểu vì sao mãi không bán được toà nhà này, thì ra là cả nhà các ngươi phá rối! Hôm nay ngươi hãy nói rõ ràng trước mặt mấy vị khách này đi! Nếu không ta sẽ đưa ngươi đi gặp quan!”
Hồ Đại Lang rũ đầu, tuy mặt tràn đầy bực bội nhưng không phản bác lại lời nói của lão tổng quản, liếc nhìn đám người Hà Chí Trung, nói: “Bọn nhỏ không hiểu chuyện, sợ sau khi các ngài mua phòng, cả nhà tôi không có chỗ để đi nên mới nói bậy. Vừa rồi tôi đã giáo huấn bọn họ rồi.” Sau khi nói xong thì lại im lặng.
Lão tổng quản vô cùng tức giận: “Nói tiếp đi chứ? Dù sao cũng phải kêu bọn nhỏ ra nhận lỗi, nói rõ ràng chứ. Còn nhỏ tuổi đã hư như vậy, làm chuyện âm độc, vong ân phụ nghĩa, lớn lên không biết sẽ trở thành loại người nào.”
Hồ Đại Lang đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ sọc, quát lên một tiếng: “A Đào, lăn ngay ra đây cho lão tử!”
“Đánh chết ngươi, ngôi sao chổi! Tang Môn Tinh! Đồ phí cơm phí gạo! Ai bảo ngươi nói lung tung, đường sống của cả nhà đều chặt đứt trong tay ngươi. Vì sao ngươi không chết đi!” Một phụ nhân thét lên, bóp chặt cánh tay nữ hài kia rồi xô đẩy ra ngoài, sau đó đánh cho nữ hài một bạt tai trước mặt mọi người, nữ hài không kêu rên một câu nào, ngã xuống trước mặt Mẫu Đơn. Tiểu nam hài đứng ở cửa dò đầu nhìn ra bên ngoài, thấy thế hét lên một tiếng nhưng lại không dám lại đây đỡ nữ hài.
Mẫu Đơn tận mắt nhìn thấy mặt nữ hài bị biến dạng ngay sau khi bàn tay phụ nhân rời đi, một sợi máu chảy ra từ khóe miệng nàng ta khiến nàng không kiềm chế được rùng mình.
Phụ nhân cũng không quan tâm người khác nhìn nàng ta với ánh mắt ra sao, chỉ lớn tiếng gào khan: “Các người định giết người à! Không cho người ta đường sống! Ông trời ơi, ông mở to mắt ra mà nhìn này, có người muốn giết chúng tôi.” Ngay sau đó nàng ta nằm trên mặt đất lăn lộn từ trước mặt Hồ Đại Lang đến trước mặt lão tổng quản lại từ trước mặt lão tổng quản lăn đến trước mặt Mẫu Đơn. Không có nước mắt nhưng vẫn luôn không ngừng gào, không ngừng lăn lộn.
Mẫu Đơn không thể lý giải rốt cuộc cấu tạo đầu óc của nàng ta như thế nào, cứ lăn lộn la lối khóc lóc như vậy thì có tác dụng gì chứ? Con của nàng đã làm sai chuyện, đánh đứa bé cũng là nàng, khóc nháo cũng là nàng, có ai ở đây chọc đến nàng đâu chứ?
Lão tổng quản tức giận đến suýt ngã ngửa: “Sao ta lại không biết mụ đàn bà mới cưới này có đức hạnh như thế này chứ! Quá mất mặt, lập tức cuốn gói rời khỏi đây, nơi này dù sao cũng không cần nhà các ngươi nữa.”
Thì ra là mẹ kế, lại thấy bộ dáng của Hồ Đại Lang thấy con gái mình bị ngược đãi như vậy cũng không có phản ứng gì. Tuy nữ hài này làm chuyện không tốt nhưng mục đích cuối cùng vẫn là vì gia đình, dù cho muốn giáo huấn, cũng không phải dùng cách này. Mẫu Đơn cực kỳ chán ghét hai vợ chồng này, nàng ngồi xổm xuống nâng Hồ Nhị nương dậy, dùng khăn tay lau vết máu trên khóe miệng cho nàng rồi nghiêm túc nói: “Kể cả đứa bé có làm sai cũng không nên dạy dỗ như vậy, không sợ đánh bị thương sao? Dù là con gái thì cũng là máu mủ nhà ngươi, cứ giày xéo nàng như vậy thì các ngươi được gì chứ.”
Phụ nhân nghe nói cả nhà mình không thể ở lại đây, không còn đường sống, vốn dĩ đã rất tức giận, lúc này lại nghe Mẫu Đơn nói như vậy thì còn thêm cả hận, nhìn qua đoàn người Hà gia đều mặc y phục xinh đẹp, tinh xảo thì nảy ra một suy nghĩ. Từ trên mặt đất đột nhiên nhảy lên nhào về phía Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn không đoán được nàng ta lại đột nhiên nổi điên, nàng sợ hãi lui nhanh về phía sau, Đại Lang và Vũ Hà vội vàng tiến lên che chở nàng, không ngờ ngón tay Đại Lang vừa mới đụng tới góc áo của phụ nhân thì nàng ta đã gào lên một cách thê lương: “Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!” Vừa kêu vừa túm chặt lấy quần áo của Đại Lang, dùng đầu đâm vào người Đại Lang.
Lúc này mọi người mới hiểu thì ra nàng ta muốn lừa bịp tống tiền.
Lão quản gia tức giận đến mức dậm chân: “Hồ Đại Lang, ngươi còn không nhanh kéo nàng ra. Không sợ mất mặt hả?” Hồ Đại Lang chỉ cúi đầu không nói.
Phụ nhân là nữ nhân, những người khác không tiện kéo nàng ta nên cả Mẫu Đơn và Vũ Hà đều phải đi hỗ trợ kéo nàng ta ra, phụ nhân kia thấy vậy thì càng kêu to: “Trời ơi! Cả một đám người xúm vào đánh tôi, đây là muốn giết người diệt khẩu.”
Tú tài gặp được nhà binh, có lý cũng không nói rõ, Đại Lang dám liều mạng dùng đao đối đầu với hải tặc nhưng gặp phải loại đàn bà đanh đá vừa không biết xấu hổ lại không muốn sống như thế này thì cũng không có biện pháp. Hắn nhẫn nhịn đến nỗi gân xanh trên cổ nhô lên phập phồng to như chiếc đũa, mấy lần muốn nắm đầu phụ nhân quăng xuống đất nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Hà Chí Trung ngăn lại.
Trận náo loạn này xuất hiện mà không ai ngờ tới, ai biết có phải chính lão quản gia cũng cùng một giuộc không? Bọn họ không nên để lại nhược điểm. Hà Chí Trung cẩn thận kéo Mẫu Đơn ra, lạnh lùng nhìn phụ nhân nói: “Thì ra là muốn lừa bịp tống tiền! Ta nói cho ngươi, một xu cũng đừng nghĩ. Ngươi cứ đánh tiếp đi, đánh bị thương để ta còn tiện đi nha môn cáo, dù sao người sợ cũng không phải là ta.” Lại nhìn sang lão quản gia nói: “Ta chỉ nhận người gia phó của nhà này là ngươi, nếu con ta có chuyện gì thì ngươi nhất định phải bồi thường. Ngươi muốn chủ nhân của ngươi dù ở Lĩnh Nam cũng gặp phiền toái sao?”
Lão quản gia cũng không phải dùng một giuộc với hai vợ chồng này, đang cảm thấy mất mặt, nghe vậy càng lo âu, nói: “Mong ngài hiểu cho, tuy bọn họ làm việc ở chỗ này nhưng không phải bán mình, tiểu nhân cũng đang muốn đi cáo bọn họ đây. Xin ngài chờ một lát, đợi tôi sai người trói cả nhà bọn họ lại rồi cùng đưa đi nha môn!” Nói xong thì thực sự kêu một tiểu đồng mặc y phục xanh đi gọi một nhà nông dân ở gần đó.
Phụ nhân thấy tình thế không tốt thì đột nhiên xé phần ngực áo của mình rồi hét lớn: “Phi lễ!” Mẫu Đơn vẫn luôn chú ý đến hành động của nàng ta, thấy thế thì cũng quan tâm gì nữa, nàng cùng Vũ Hà đều xông lên giữ chặt cánh tay nàng kia, không để nàng ta tiếp tục làm xằng bậy. Sau đó quay đầu lại khinh bỉ nhìn Hồ Đại Lang nói: “Ta chưa thấy loại nam nhân nào như ngươi, nhìn nữ nhi của mình bị đánh cũng không rên một tiếng, không những thế còn để mặc thê tử của mình khóc lóc lừa bịp tống tiền người khác, cũng không rên một tiếng, ngươi có phải nam nhân không vậy?”
Phụ nhân kia lên tiếng khóc lớn: “Hắn vốn dĩ không phải nam nhân! Các ngươi nhìn bộ dạng hèn nhát kia của hắn! Thê nhi sắp chết đói mà hắn vẫn là bộ dạng ngay cả rắm cũng không đánh một cái.” Nàng ta không ngừng nói những lời bẩn thỉu làm Mẫu Đơn phải nhíu mày.
Hà Chí Trung nói: “Ngươi cũng đừng khóc lóc kêu ca nữa, dù sao ngươi cũng là phụ nhân, làm ầm ĩ như vậy có lợi gì với thanh danh của ngươi và bọn trẻ chứ ?”
Phụ nhân lập tức thay đổi gương mặt, thu hồi tiếng khóc quay đầu nhổ một ngụm nước bọt về phía Hà Chí Trung, lườm ông nói: “Lão nương ngay cả sống còn không sống nổi thì cần thanh danh để làm gì! Mấy kẻ có tiền các ngươi thì làm sao hiểu được nỗi khổ khi bụng đói chứ? Đói gần chết thì còn nghĩ được gì nữa chứ. Có người bảo ta cầm đao giết người ta cũng dám.”
Hà Chí Trung nghe xong thì bật cười, nhấc tay ngăn lại Đại Lang đang tức giận, cười nói: “Ngươi nói như vậy cũng có lý. Ngươi cảm thấy chúng ta mua tòa nhà này là chặt đứt đường sống của cả nhà ngươi sao? Chẳng lẽ, tòa nhà này một ngày không bán thì nhà ngươi sẽ vẫn luôn được ở lại đây à?”
Phụ nhân còn chưa trả lời thì Hồ Đại Lang đã nói: “Ta đã nói mà ngươi không nghe, chủ nhân khó khăn nên mới tìm mọi cách để bán chỗ này, đã vậy thì làm sao có thể vẫn luôn để chúng ta ở nơi này, vẫn luôn nuôi cả nhà chúng ta chứ? Dù cho không bán được thì sớm hay muộn cũng sẽ đuổi chúng ta đi.”
Hà Chí Trung nói: “Đúng rồi! Là cái lý này. Nếu các ngươi cứ làm mấy chuyện làm người ta ghét như thế này, không bằng tận tâm vui vẻ chút, nói không chừng người mua đất vui vẻ sẽ giữ cả nhà ngươi ở lại đây làm việc. Hai bên cũng có lợi, sao lại không làm chứ?”
Mẫu Đơn nghĩ thầm nếu lúc trước chỗ này được mua một cách thuận lợi thì có lẽ nàng sẽ làm giống như lời Hà Chí Trung nói, để cả nhà này lại làm việc. Nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình này, nàng có chút sợ cả nhà này. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thấy biểu tình của phụ nhân kia có chút thả lỏng thì nói: “Ngươi còn không buông tay là muốn đợi người đến mang ngươi đi nha môn đúng không?”
Phụ nhân oán hận buông lỏng tay, nhìn Hà Chí Trung nói: “Vậy nếu các ngươi mua phòng này thì sẽ giữ lại chúng ta sao?”
Mẫu Đơn thầm bĩu môi, nàng không muốn đấy.
Hà Chí Trung nhìn qua Mẫu Đơn rồi vuốt râu, cười nói: “Nếu chúng ta mua, tất nhiên sẽ ưu tiên suy xét các ngươi.”
Phụ nhân cụp mắt, đột nhiên lại nói: “Không được! Việc hôm nay là do các ngươi gây nên, nếu các ngươi không mua phủi mông bỏ đi thì chúng ta cũng sẽ bị đuổi đi, các ngươi phải bồi thường cho chúng ta.”
Vũ Hà tức giận nói: “Ngươi thật không biết xấu hổ, do bản thân ngươi làm chuyện xấu, nảy sinh tâm tư không nên có còn đổ lỗi lên người chúng ta. Muốn phí bồi thường, ngươi nằm mơ đi!”
Hà Chí Trung vỗ tay ném một túi tiền đến trước mặt phụ nhân: “Cầm lấy đi!”
Phụ nhân mở ra xem, thấy cả một túi tiền tràn đầy thì lập tức đứng dậy vui sướng đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Hồ Đại Lang! Lão nương đi đây! Đồ bất lực không nuôi được vợ con! Lão nương có mắt bị mù mới đi theo ngươi.”
A Đào đột nhiên thét to: “Nàng muốn lấy hết đồ đạc của chúng ta!” Hồ Đại Lang kéo nàng lại, không nói lời nào nhưng cũng không buông tay. Một lát sau, phụ nhân ôm một tay nải nhỏ đi ra rồi lập tức chạy đi.
Hồ Đại Lang và A Đào cùng tiểu nam hài trơ mắt nhìn nàng đi xa, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Mẫu Đơn không rõ nguyên do nhìn Hà Chí Trung, vì sao ông phải cho tiền phụ nhân kia? Dù phụ nhân có một vạn cái không tốt thì vẫn là vợ của Hồ Đại Lang. Một túi tiền là có thể chia rẽ hai vợ chồng người ta, cuối cùng lại bị người ta oán giận, đây không phải việc mà Hà Chí Trung sẽ làm. Hà Chí Trung lại chỉ nhìn nàng cười: “Về sau con muốn trồng hoa thì sẽ thường xuyên giao tiếp cùng những người này, loại người nào cũng đều có thể sẽ gặp phải. Bây giờ con cứ suy nghĩ trước đi, trở về cha sẽ từ từ giải thích cho con nghe.”