Đọc toàn bộ nội dung vụ án
Những cái chết bí ẩn
Những ngày tháng 5 và tháng 6/1993, không khí tang thương bao trùm khắp vùng Frankston (Victioria, Australia). Chỉ trong vài tuần, liên tiếp những vụ án mạng đã diễn ra và nạn nhân đều là phụ nữ.
………
Các nạn nhân không hề có mối liên quan nào, điều này cho thấy thủ phạm giết người cách ngẫu nhiên và không cần lý do. Lúc này, cảnh sát biết rằng họ đang phải đối mặt với một tên giết người hàng loạt manh động và cực kỳ nguy hiểm.
Khi dân chúng thì lo sợ, cảnh sát thì hoang mang vì chưa tìm ra hung thủ thì vụ án tiếp theo càng làm nghiêm trọng hơn tình hình. ………. Tuy nhiên, may mắn cô đã thoát chết do phút sơ suất của hung thủ, thấy nạn nhân nằm im nên tưởng cô đã chết.
Dựa vào những lời khai của nạn nhân duy nhất còn sống sót, cảnh sát bắt đầu có manh mối điều tra. Cuối cùng, chân dung nghi phạm bắt đầu hiện ra khiến ai cũng thấy bất ngờ. Đối tượng tên chính là Paul Charles Denyer. Thanh niên 21 tuổi này được đánh giá là người vụng về, chậm chạp nhưng vui vẻ, hài hước.
Tuy nhiên, càng tìm hiểu về con người này, cảnh sát càng cảm thấy nhiều điều bất ổn.
Chàng trai bất thường
Paul Charles Denyer sinh ngày 14/4/1972, là con thứ 3 trong gia đình có 6 anh em. Bố mẹ Denyer là những người lao động nhập cư nên ngay từ nhỏ, Denyer không nhận được nhiều tình yêu thương và sự quan tâm sát sao từ bố mẹ.
Từ nhỏ, bố mẹ Denyer đã thấy cậu con trai thứ có những biểu hiện kỳ lạ với những hành vi kỳ quặc. Denyer thường xuyên tự gõ đầu mình. Tuy nhiên, thời gian ấy họ chỉ nghĩ đó là những hành động của trẻ con.
Trong giai đoạn đi nhà trẻ, Denyer tỏ ra rất bướng bỉnh và thường xuyên đánh nhau với bạn bè.
Một bước ngoặt lớn trong cuộc đời Denyer là việc gia đình chuyển tới Victoria năm 1981 khi bố thay đổi công việc. Việc này, khiến 6 anh em nhà Denyer rất buồn. Đặc biệt là Denyer, cậu bé khi ấy thấy rất hụt hẫng vì sẽ phải thay đổi và thích nghi với một môi trường mới.
Ở trường học mới, Denyer tỏ ra nhút nhát, ít nói và sống khép kín hơn. Denyer không chơi với các bạn cùng lớp mà chọn cho mình một sở thích riêng là sưu tập dao, súng cao su… Chán nghịch đồ chơi, Denyer chuyển sang giết những con vật trong nhà một cách không thương tiếc. Lớn thêm chút nữa, Denyer bắt đầu bị ám ảnh bởi máu và những bộ phim kinh dị.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 13, Paul Denyer bị buộc tội ăn cắp xe ô tô nhưng rất may được bố mẹ bảo lãnh nên cậu ta chỉ bị cảnh cáo.
………
Nhiều người trong gia đình Denyer bắt đầu thấy lo sợ khi càng lớn Denyer càng ương bướng và có những hành vi đáng sợ. Họ mơ hồ nhìn thấy viễn cảnh một ngày nào đó Denyer sẽ ra tay giết người.
Những vụ việc khó hiểu
Năm 1992, sau thời gian lang thang không học hành, không nghề nghiệp, Paul Denyer gặp gỡ và quen biết một cô gái tên là Sharon Johnson. Có được tình yêu của Sharon, Denyer quyết tâm thay đổi để trở thành người đàn ông tốt. Tuy nhiên qua vài nơi xin việc nhưng đều bị từ chối, Denyer bắt đầu cảm thấy chán nản. Cuối cùng, Denyer xin vào doanh trại làm lính đánh thủy.
Thời gian đầu, được người yêu động viên, mọi việc diễn ra thuận lợi nhưng dần dần, hắn thường xuyên bị đồng nghiệp phàn nàn, vì suốt ngày chăm chú mài dao, sưu tập vũ khí mà không chăm lo tới chuyên môn, thường xuyên trốn việc, gây gổ với mọi người. Cuối cùng, Denyer bị đuổi việc.
Lười biếng, Denyer lại trở về cuộc sống vật vờ mà không chịu đi tìm việc khác. Nhưng không muốn để người yêu biết, hằng ngày hắn vẫn vờ đi làm. Sau đó, Denyer đã thuyết phục Sharon cho chuyển tới ở cùng nhà với lý do đi học để phục vụ cho công việc. Thấy người yêu có quyết tâm, Sharon vui vẻ đồng ý.
Và từ đây, những tháng ngày bình yên tại khu vực nơi Sharon sinh sống đã chấm dứt khi mà hàng loạt điều khó hiểu, kinh hoàng liên tục xuất hiện mà không thể tìm ra nguyên nhân.
Một tuần sau khi Denyer chuyển đến, những người hàng xóm bắt đầu nhận thấy dấu hiệu căn hộ của mình bị đột nhập. Một vài gia đình thậm chí còn bị kẻ gian lôi hết quần áo trong tủ ra rồi cắt xé thành đống vải vụn cùng với những bức tranh treo trên tường. Đây là điều hết sức kỳ lạ vì từ trước tới nay, khu vực này vẫn được coi là an toàn, người dân thậm chí đi ngủ còn không khóa cửa.
Hiện trường kinh hoàng
Trong các căn hộ bị “ghé thăm”, kinh hoàng nhất là căn hộ của hai chị em Tricia và Donna, họ sống cùng dãy nhà với Denyer và Sharon. Đó là một buổi tối tháng 1/1993, Tricia và Donna cùng ra ngoài từ chiều và về nhà khi đã khuya. Biết được tình hình an ninh trong khu gần đây không được đảm bảo nên trước khi đi, họ đã kiểm tra khóa cửa rất cẩn thận.
Đêm hôm đó, lúc Donna vừa mở cửa, cô lập tức choáng váng bởi cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt.
………
Cố gắng đi vào bên trong bếp, cô bủn rủn chân tay khi thấy thêm dòng chữ bằng máu viết trên tường: “Donna, ngươi đã chết”. Xung quanh, những vết máu có ở khắp nơi, trên sàn nhà, trong phòng tắm, các bức tường và thậm chí cả trần nhà. Kể cả khi cảnh sát đã có mặt tại căn hộ, Donna vẫn chưa hết run rẩy.
Cảnh sát sau đó đã kiểm tra mọi ngóc ngách căn hộ. Trong phòng ngủ tại tầng 2, họ nhận thấy đồ đạc bị lật tung, một số bộ quần áo bị cắt nát. Trên tấm gương nhỏ ở phía bàn trang điểm, còn có thêm dòng chữ “Donna và Robyn”. Donna cho biết cô không biết ai có tên là Robyn.
Quá lo sợ cho những chuyện bất thường xảy ra ở nhà, cô cùng Tricia sang nhà hàng xóm ở nhờ qua đêm. Lúc ấy, Paul Denyer nói với Donna rằng kể từ nay cô sẽ được an toàn và nếu cảnh sát bắt được kẻ phạm tội, hắn sẽ đích thân dạy cho tên này một bài học.
Paul Denyer còn tốt bụng nói với người yêu cho hai chị em hàng xóm ở nhờ vài hôm. Tuy nhiên, Donna mơ hồ nhận thấy có gì đó bất an khi đứng trước người hàng xóm này nên đã từ chối. Bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác khó diễn tả ấy.
Sau vụ việc, rất nhiều biện pháp đã được đưa ra, người dân luôn sống trong cảnh giác, lực lượng cảnh sát khẩn trương tìm ra thủ phạm trấn an người dân nhưng cuối cùng bi kịch vẫn xảy ra.
Thi thể khó nhận dạng
………
Cảnh sát sau đó đã xác định được danh tính nạn nhân là Elizabeth Stevens – một sinh viên 18 tuổi đang theo học tại một trường đại học trên địa bàn.
………
Trước đó 1 ngày, Elizabeth Stevens đã được thông báo mất tích sau khi tới nhà bạn vào buổi tối mà không thấy trở về. Một nhóm điều tra viên lập tức tiến hành nhiệm vụ tìm kiếm manh mối về kẻ giết người, từ việc tìm gặp bạn bè tới việc hỏi những người hàng xóm, họ hi vọng sẽ phát hiện ra ai đó đi cùng Elizabeth trong tối xảy ra án mạng. Tuy nhiên, trong suốt nhiều ngày sau, họ vẫn không tìm ra bất cứ manh mối nào.
Một bầu không khí u ám bao trùm khắp nơi trong khu vực này. Sợ hãi, lo lắng là cảm nhận chung của tất cả người dân, nhất là phụ nữ. Nhiều người không dám ra đường vào buổi tối, nhiều hộ gia đình thường xuyên khóa trái cửa hoặc ngủ sớm khi trời tối. Việc buôn bán của các cửa hàng cũng suy giảm nghiêm trọng vì đều đóng cửa từ rất sớm.
Tại trụ sở cảnh sát, vấn đề về phương hướng điều tra được bàn luận rất nóng bỏng. Bên cạnh đó, các tổ chức được thành lập để tuyên truyền và hướng dẫn phụ nữ cách phòng tránh, ứng phó với những kẻ bệnh hoạn máu lạnh.
Những cái chết liên tiếp
Tuy nhiên, những nỗ lực đó dường như không đem lại mấy kết quả. Trong khi cảnh sát vẫn đang đau đầu vì không có bất cứ manh mối nào về hung thủ thì danh sách những nạn nhân xấu số vẫn tiếp tục nối dài.
Hơn 1 tháng sau ngày Elizabeth bị giết, một nhân viên ngân hàng 41 tuổi tên Roszsa Toth cũng suýt nữa trở thành nạn nhân của một kẻ lạ mặt. Theo lời khai của cô, tối 8/7/1993, cô bị tấn công bằng súng khi trên đường trở về nhà. Hắn rất hung hãn dùng vũ lực kéo cô vào khu vực vắng với ý định giở trò đồi bại.
Tuy nhiên, cô đã chống cự mãnh liệt, vừa cào cấu vừa cắn vào đầu ngón tay của kẻ lạ mặt. Sự phản kháng mãnh liệt của cô khiến cho tên này bị ngã. Nhân cơ hội đó Toth chạy trốn được. Sau khi về tới nhà, Toth gọi điện báo cho cảnh sát. Khi các điều tra viên tới hiện trường vụ án, thì kẻ thủ ác đã biến mất không để lại bất cứ dấu vết nào.
………
Chưa bao giờ quyết tâm nhanh chóng tìm ra kẻ giết người hàng loạt lại sôi sục đến vậy. Một nhóm gồm các nhà điều tra hàng đầu đã được giao nhiệm vụ cấp bách này.
Và cuối cùng trời không phụ lòng người, những manh mối đầu tiên đã được tìm ra.
Manh mối dần hé lộ
Mở rộng điều tra khu vực xung quanh hiện trường tìm thấy thi thể Natalie Russell, cảnh sát phát hiện một chiếc Toyota màu vàng khả nghi. Theo một số người dân, họ nhìn thấy chiếc xe này đỗ ở gần con đường dành cho xe đạp cùng khoảng thời điểm mà các bác sĩ pháp y xác định Natalie Russell tử vong.
Một người đưa thư cho biết đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi một cách rất khả nghi, ngồi ở ghế trước của chiếc xe đó và có vẻ như không muốn để người khác thấy mặt. Tuy nhiên, chiếc xe Toyota này không gắn biển số. Nhận thấy đây là chiêu thức những tên tội phạm thường áp dụng khi gây án, cảnh sát đã kiểm tra từng ngóc ngách chiếc xe nhưng dường như chủ nhân của nó rất giỏi trong việc che giấu tung tích.
Cuối cùng, khi các điều tra viên chuẩn bị dừng cuộc tìm kiếm thì thật may mắn, một người bỗng nhìn thấy vật lạ ở khe chỗ ghế lái. Nhặt lên, họ nhận thấy đó chính là giấy tờ xe và trên đó tất nhiên là có biển số mà hung thủ chắc hẳn đã bất cẩn làm rơi mà không biết.
Ngay sau đó, các thám tử bắt đầu quá trình tìm kiếm chủ nhân đăng ký biển số xe này. Sau hơn 30 phút tìm kiếm, một thám tử dò ra được người đăng ký biển số xe Toyota màu vàng này là Paul Charles Denyer. Lập tức, người đàn ông này trở thành nghi can của vụ án.
Đối mặt
Chủ nhân của chiếc xe này vắng nhà khi hai thám tử Mick Hughes và Charlie Bezzina đến gõ cửa vào lúc 15h40. Họ để lại tấm danh thiếp dưới cửa và yêu cầu Paul liên lạc ngay sau khi về đến nhà. Vào lúc 17h15, các thám tử nhận được một cú điện thoại từ Sharon Johnson và, vì không muốn làm Paul hoảng sợ, cảnh sát nói dối Sharon rằng đây chỉ là một “cuộc điều tra theo lệ thường” và mọi người trong khu vực đều được phỏng vấn.
Trong vòng 10 phút, một đội thám tử dẫn đầu bởi thám tử Mick Hughes, Rod Wilson và Darren O’Loughlin đã có mặt và bao vây toàn bộ tòa nhà số 186, Frankston- Dandenong. Thời điểm này, Paul Denyer đã trở về nhà. Nghi phạm rất bình thản và vui vẻ mời họ vào nhà.
Khi các thám tử hỏi về chiếc xe Toyota không biển số, Denyer cho biết xe của anh vốn không có biển số từ khi mới mua về. Cùng lúc đó, đoàn thám tử vô tình nhìn thấy trên tay tên này có nhiều vết cắt và còn bị mất một miếng da nhỏ. Các thám tử nghi ngờ nó khớp với miếng da tìm thấy trên người nạn nhân Natalie Russell.
Khi được hỏi về Natalie Russell và Debbie Fream, vẫn với thái độ bình thản, hắn thừa nhận có biết hai nạn nhân, nhưng một mực khẳng định không biết gì về cái chết của hai người phụ nữ này.
Bình thản giải thích, Denyer nói: “Việc chiếc Toyota của tôi xuất hiện gần hiện trường Russell bị giết chỉ là trùng hợp. Vì khi đó xe bị hỏng và tôi phải gọi Sharon tới đón. Các anh nhìn xem này, những vết cắt trên tay của tôi chỉ là do cánh quạt va chạm vào khi tôi chui xuống gầm xe sửa nó. Nhưng loay hoay một lúc mà không khá hơn, tôi đành phải gọi cho bạn gái”.
Tỏ ra bình tĩnh và khôn khéo nhưng những điều này cũng không đủ để giúp Denyer đánh lừa được những thám tử dày dặn kinh nghiệm. Và một màn đấu trí bắt đầu đã khiến cho Denyer dần thay đổi sắc mặt.
Sát thủ máu lạnh
Những bằng chứng của cảnh sát khiến khuôn mặt tên sát nhân hàng loạt biến sắc. Nhưng rồi nhanh chóng, nó trở lại trạng thái ban đầu. “Đúng, là tôi giết Rusell!”, Denyer tuyên bố trong sự ngạc nhiên của các điều tra viên vì họ nghĩ rằng tên tội phạm sẽ chưa dễ dàng nhận tội.
Tuy nhiên, cho đến lúc thừa nhận, thái độ của tên sát nhân vẫn không có gì thay đổi, giọng nói đều đều thuật lại tất cả hành vi của mình. Sau khi giết Rusell, Denyer đi bộ về phía con đường nơi y đến, bất ngờ hắn nhìn thấy 2 viên cảnh sát tìm kiếm quanh xe của mình. Vì thế, Denyer nhanh chóng trốn đi một đường khác.
Về tới nhà, hắn lập tức đi gột rửa lại quần áo và chân tay dính máu rồi vứt vũ khí ra phía sân sau và đưa người yêu Sharon đi làm, sau đó về nhà ngủ ngon lành.
Trong suốt buổi chất vấn, Denyer tỏ ra không hối hận với những gì mình làm.
………
Lời khai kết thúc cũng đúng vào lúc hồ sơ tội phạm của Denyer được hoàn tất. Hắn bị cáo buộc giết Elizabeth Stevens, Debbie Fream, Natalie Russell và cố ý giết Roszsa Toth. Theo thông tin từ phía cảnh sát, chắc chắn con số nạn nhân của hắn không chỉ dừng lại ở đó.
Phiên tòa đẫm nước mắt
Ngày 15/12/1993, phiên tòa xét xử Denyer được diễn ra. Người thân và bạn bè của các nạn nhân chiếm tới nửa căn phòng lớn. Những tiếng khóc liên tục vang lên, nhất là khi tên sát nhân mô tả lại hành vi của mình. Tòa án tối cao Victoria cho rằng những cáo buộc dành cho Denyer là hoàn toàn chính xác.
Ông Ian Joblin – nhà tâm lý học, người chịu trách nhiệm kiểm tra sức khỏe của Denyer khi y bị tạm giam chờ tuyên án cho biết: “Bản thân Denyer vẫn bình thường và không có chút gì hối hận. Đối tượng thấy vô cùng “hài lòng”, khi kể lại toàn bộ câu chuyện về những vụ giết người”.
Denyer đổ lỗi cho vô số thứ xảy ra trong cuộc sống đẩy y thành kẻ giết người hàng loạt. Denyer còn kể lại chuyện bị anh trai hành hạ thể xác hồi nhỏ. Nhà tâm lý học Ian Joblin không tin những lý do mà hắn đưa ra. Joblin nói có hàng nghìn người sống trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí là khó khăn hơn mà họ vẫn sống tốt. Tại sao anh ta lại khác biệt?
………
Ngày 20/12/1993, thẩm phán Vincent tuyên Paul Charles Denyer 3 án tù chung thân không giảm án, một án 8 năm tù cho tội bắt cóc Roszsa Toth. Điều này cũng có nghĩa kẻ giết người hàng loạt ở Frankston sẽ phải sống trong tù suốt quãng đời còn lại.
Thẩm phán nói: “Những gì anh đã gây ra khiến hàng nghìn phụ nữ lo sợ trong suốt thời gian dài. Không chỉ vậy những người đàn ông hay trẻ em cũng lo sợ không kém”.
Về phía Paul Denyer, hắn tuyên bố rằng bản án này là quá nặng và sẽ liên tục kháng cáo. Nhưng với những gì đã gây ra, con đường trở lại cuộc sống bình thường của tên sát nhân hàng loạt là điều khá mong manh.