Vụ án 201: Kẻ giết người hàng loạt và án tù 203 năm

Năm 1994, tại New York, một phiên tòa gây được sự chú ý của nhiều người dân nước Mỹ đã diễn ra, phiên tòa xét xử David Rifkin, kẻ được cho là có liên quan đến cái chết của 17 người.

Trong suốt phiên tòa, luật sư của Rifkin đã cố gắng thuyết phục đoàn bồi thẩm rằng Rifkin có vấn đề về thần kinh, có triệu chứng bệnh hoang tưởng. Thêm vào đó Rifkin đã có thời gian dài chứng kiến bạo lực khiến cho hành động của hắn ít nhiều bị ảnh hưởng.

Bất chấp cố gắng của luật sư, đoàn bồi thẩm đã bác bác bỏ toàn bộ lời biện hộ, Rifkin phải chịu trách nhiệm cho tất cả những tội ác hắn đã gây ra. Tổng hình phạt dành cho Rifkin có thể lên đến 203 năm tù giam.

Bị bắt

3h15 sáng ngày 28/6/1993, hai nhân viên cảnh sát Sean và Deborah đang trong ca trực tại một trạm kiểm soát trên đường Parkway thì phát hiện một chiếc xe tải nhỏ hiệu Mazda không có biến số. Cả hai đã dùng đèn tín hiệu yêu cầu lái xe dừng lại. Tuy nhiên chiếc xe bất ngờ tăng tốc lao nhanh hơn trong đêm.

Ruane và Spaargaren nhảy lên chiếc xe tuần tra cùng một vài đồng nghiệp của mình đuổi theo, còi báo động vang lên ầm ĩ. Chiếc xe tải Mazda buộc phải dừng lại khi nó tránh một chiếc xe khác và đâm vào một bốt điện thoại bên đường. Lúc đó là 3h36. Gã tài xế nhảy ra khỏi xe, không quên nhét trong túi một con dao bấm. Hắn nhanh chóng đi về phía cảnh sát.

Theo thông tin trên giấy phép lái xe, người tài xế tên là David Rifkin, 34 tuổi, hiện đang cư trú tại đường Garden, East Meadow, đảo Long. Khi được hỏi về tấm biển số xe và lý do cho ý định chạy trốn cảnh sát, Rinkfin tỏ ra lúng túng và thoáng chút sợ hãi, hắn trả lời rằng muốn tránh bị nộp phạt.

Có một mùi lạ, rất khó chịu từ phía thùng xe. Kiểm tra, cảnh sát phát hiện xác một phụ nữ dưới tấm che màu xanh đang trong quá trình phân hủy. Nạn nhân có thể đã chết trước đó vài ngày. Mùi Noxema, một loại hóa chất để xử lý xác chết nồng nặc trên xe.

Khi được hỏi về cái xác, Rifkin trả lời rằng đó là xác một cô gái mại dâm. Hắn thành thật khai rằng đã đón cô gái cách đây vài hôm. Sau khi có quan hệ với cô, hắn đã bóp cổ cô đến chết. Ngay sau khi khai nhận, Rifkin yêu cầu được gặp luật sư của mình.

Rifkin bị tạm giam tại Hempsted để đợi thẩm vấn. Cảnh sát cũng đã liên hệ tới nhà riêng của Rifkin để thông báo cho mẹ và em gái hắn.

Điều tra

Sau nhiều giờ điều tra, nạn nhân của Rifkin được xác định là Tiffany, 22 tuổi, nghiện ma túy và hoạt động mại dâm đã hơn 2 năm. Trong qua trình thẩm vấn, Rifkin không ngần ngại kể chi tiết những gì đã xảy ra giữa hắn và Tiffany. Cảnh sát nghi ngờ, đây không phải là nạn nhân đầu tiên và duy nhất của gã đàn ông không bình thường này. Và họ thực sự bị bất ngờ khi hắn thản nhiên thông báo Tifany là nạn nhân thứ 17 của hắn.

Khoảng 8h tối ngày 29/6, lệnh khám xét nhà riêng của Rifkin được ban hành. Cả căn nhà hai tầng được lục soát trong sự bất ngờ của mẹ hắn, bà Jeanne 71 tuổi và cô em gái. Phía dưới giường ngủ của Rifkin, cảnh sát thu được 75 món đồ trang sức của phụ nữ, những tấm hình hắn chụp cùng với một số cô gái chưa xác định danh tính. Rất nhiều đồ dùng phụ nữ như quần áo, các vật dụng như ví đựng tiền, đồ trang điểm, thẻ tín dụng cũng được tìm thấy, chúng hoàn toàn không phải của mẹ và em gái Rofkin.

Đồ đạc trong nhà Rifkin khá lộn xộn. Một số vật dụng trong nhà có dính những vết máu đã khô. Trong bãi để xe, khu vực chỉ có mình Rifkin lui tới, cảnh sát phát hiện có mùi hóa chất, họ nghĩ đó là mùi thuôc sâu mà Rifkin đã dùng cho vườn hoa và cây cảnh của hắn. Nhưng họ đã nhầm. Đó chính là mùi hóa chất Noxema dùng để xử lý các xác chết.

David Rifkin sinh ngày 20/1/1959, cha mẹ Rifkin sinh hắn khi mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất, cả hai chưa thực sự sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Một cặp vợ chồng hiếm muộn ở New York tên là Bernard và Jeanne Rifkin đã nhận nuôi Rifkin cùng với một bé gái khác. Cái tên “Rifkin” do Bernard đặt.

Tháng 1/1962, gia đình Bernard chuyển đến Meadow, đảo Long. Rifkin bắt đầu học tiểu học tại trường Tiểu học Avenue. Những ngày tháng ở đây thực sự là địa ngục đối với Rifkin.

Ngay khi bắt đầu đi học, Rifkin đã cảm thấy cuộc sống của mình thật tồi tệ. Hắn trở thành trò đùa cho các bạn cùng lớp.

Bạn bè gọi Rifkin là con rùa vì dáng đi chậm chạp và khom người. Rifkin không có cơ hội được tham gia các cậu lạc bộ thể thao ở trường và ở khu phố. Trò đùa quái đản nhất mà bạn cùng lớp hay làm với Rifkin là lấy trộm đồ ăn trưa và sách vở, thậm chí tụt quần Rifkin ngay trước mặt mọi người. Rifkin càng bị trêu trọc nhiều hơn bởi chứng khó phát âm của mình mặc dù chỉ số IQ của Rifkin là 128.

Kết quả học hành không được tốt của Rifkin là sự xấu hổ của ông Bernard với các đồng nghiệp. Đó là điều dễ hiểu khi ông Bernard làm việc tại Hội đồng Giáo dục ở East Meadow. Bà Jean cảm thấy con trai mình luôn cô độc với bạn bè và bênh vực Rifkin trước những trận đòn của cha mình, bà quên đi mất chồng mình cũng cảm thấy lạc lõng với các đồng nghiệp.

Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với Rifkin khi hắn theo học ở trường cấp hai East Meadow. Những nỗ lực tham gia các câu lạc bộ của Rifkin đều bị bạn bè ngăn cản và tìm cách cách phá hoại. Rifkin luôn phải gồng mình chống lại, ngay cả trong giấc mơ Rifkin cũng mơ mình đang chiến đấu với những người bắt nạt mình.

Năm 1977, tốt nghiệp trung học với kết quả thấp nhất lớp những điều này không khiến Rifkin cảm thấy buồn, ngược lại hắn hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi hắn trưởng thành và vào đại học.

Những những điều Rifkin đã trải qua chưa phải là quá tồi tệ, nhưng điều tồi tệ hơn đang chờ đón hắn phía trước.

Trường đại học đầu tiên Rifkin theo học là đại học Nassau ở đảo Long. Rifkin chỉ hoàn thành được năm thứ nhất ở đây, hắn ngừng học ở năm thứ hai vì lý do nghỉ học quá nhiều. Mùa thu năm 1978, Rifkin lại theo học ở một trường đại học công lập tại Brockport, một vùng ngoại ô Rochester nhưng cũng bị đuổi khỏi đó vào năm 1980.

Quay trở lại đại học Nassau ở đảo Long theo mong muốn của cha mẹ. Nhưng có cố gắng hơn thì Rifkin cũng chỉ hoàn thành được vài môn học. Rifkin quyết định bỏ học lần cuối cùng năm 1984.

Rifkin thực sự thích nhiếp ảnh và mong muốn trở thành một nhà văn nổi tiếng để có thể phá vỡ cuộc sống hiện tại bằng những tác phẩm của mình. Rifkin từng ra ngoài thuê một căn hộ sống để thực hiện đam mê của mình, nhưng thời gian không kéo dài được bao lâu khi thất bại với sự nghiệp của mình. Đó là thời gian Rifkin bắt đầu làm quen với gái mại dâm và phạm tội.

Số tiền kiếm được tròng thời gian này Rifkin đều dành cho những cuộc gặp gỡ với gái mại dâm. Sau này khi không có tiền, hắn bắt đầu giở nhiều chiêu trò để cướp tiền của những cô gái này.

Cha Rifkin bị nghiện thuốc lá, ông được kết luận ung thư tuyến tiền liệt vào mùa thu năm 1986. Quá chán nản với cuộc sống bệnh tật, Bernard đã tự tử bằng liều lớn thuốc an thần vào tháng 2/1987. Chính Rifkin đã viết lời cuối cùng tiễn biệt người cha nuôi của mình. Rifkin mắc chứng trầm cảm sau cái chết của ông Bernard.

Tháng 8/1987, Rifkin bị bắt ở Hempsted khi đang cố gạ gẫm một cô gái mà hắn cho là gái mại dâm, nhưng vô tình đó là một nữ cảnh sát giả danh. May mắn cho hắn khi không bị tạm giam.

Năm 1988, Rofkin theo học một khóa học làm vườn kéo dài hai năm tại một trường cao đẳng ở Farmingdale, New York. Lần đầu tiên trong suốt thời gian đi học, Rifkin vượt qua các kì thi một cách dễ dàng, thậm chí còn nhận được bằng khen, học bổng. Rifkin được nhận thực tập tại một trung tâm ươm giống cây trồng có uy tín ở Oyster Bay, New York.

Điều này khiến Rifkin cảm thất mình tự tin và thu hút hơn. Rifkin để ý đến một cô gái tóc vàng xinh đẹp và có ý định tán tỉnh cô gái này. Việc cô gái này từ chối lời tỏ tình của mình khiến Rifkin thực sự tức giận. Dường như bao nhiêu chuyện trước đây Rifkin đã phải chịu đựng dồn nén vào chuyện này. Lúc này, hắn cần tìm kiếm một ai đó để giải tỏa cơn giận giữ.

Tháng 3/1989, bà Jeanne và cô con gái rời khỏi nhà cho chuyến du lịch, một mình Rifkin với ngôi nhà 2 tầng tại East Meadow. Thời điểm này, Rifkin đã có kế hoạch giết nạn nhân đầu tiên của mình.

10h tối một ngày tháng 3, Rifkin tới Manhattans để tìm kiếm một gái mại dâm cho mình, hắn chọn một cô gái trẻ tên là Susie. Susie nghiện ma túy nặng và đang cần tiền mua thuốc. Rifkin đưa Susie về nhà. Vìa tiếng sau đó, Susie yêu cầu Rifkin đưa cô đi mua thuốc, thay vì giúp cô như đã hứa, Rifkin đã dùng một vật cứng đánh mạnh vào đầu Susie. Rifkin đánh liên tục cho đến khi hắn cảm thấy mệt hoàn toàn.

Susie vẫn còn sống và cố gắng phản kháng lại trước khi Rifkin bóp cổ cô cho đến khi chết hẳn. Rinfkin nhét cái xác vào trong một chiếc túi rác loại lớn, lau sạch vết máu, xóa dấu vết và nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra

Rifkin tới Manhattans để tìm kiếm một gái mại dâm cho mình. Hắn chọn một cô gái trẻ tên là Susie. Susie nghiện ma túy nặng và đang cần tiền mua thuốc. Rifkin đưa Susie về nhà. Vài tiếng sau đó, cô gái bán dâm yêu cầu Rifkin đưa đi mua thuốc. Thay vì giúp cô như đã hứa, Rifkin đã dùng một vật cứng đánh mạnh vào đầu Susie. Rifkin đánh liên tục cho đến khi hắn cảm thấy mệt hoàn toàn.

Susie vẫn còn sống và cố gắng phản kháng lại trước khi Rifkin bóp cổ cô cho đến chết. Rinfkin nhét cái xác vào trong một chiếc túi rác loại lớn, lau sạch vết máu, xóa dấu vết và nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

Rifkin đưa xác của nạn nhân dọc theo đường xuyên bang New Jersey. Hắn phi tang đầu và xác cô gái xấu số trong rừng Hopewell. Sau khi lái xe trở về Manhattan, hắn ném tay và những bộ phận còn lại của cô gái xuống sông. Rifkin tin rằng nạn nhân sẽ không bao giờ bị phát hiện. Tuy nhiên, hắn đã phạm một sai lầm.

Ngày 5/3/1989, một thành viên của câu lạc bộ chơi golf Hopewell đã đánh bóng vào rừng. Trong quá trình lấy bóng, người đàn ông này đã tìm thấy chiếc bình đựng đầu của Susie.

Đặc biêt, Rifkin đã vô cùng lo lắng khi biết rằng Susie đã nhiễm HIV. Sau đó cảnh sát đưa nạn nhân vào danh sách 700 phụ nữ đã mất tích vì họ không nhận diện được tung tích nạn nhân. Vụ việc này chỉ được phát hiện khi Rifkin khai nhận vào năm 1993.

Hơn một năm sau, Joel Rifkin thực hiện vụ sát hại nạn nhân thứ hai của mình. Đó là vào cuối năm 1990. Nạn nhân lần này cũng là một cô gái bán dâm tên là Julie. Cô gái này có bề ngoài trang điểm và ăn mặc khá giống với thần tượng Madonna của mình.

Theo đó, Rifkin đã lái xe đưa cô gái tới East Meadow và qua đêm tại đây. Vào chừng 9h sang hôm sau, Rifkin mới nhớ lại dự định và hắn đánh đập Julie tàn tệ bằng một cái chân bàn. Sau đó gã bóp cổ cô gái tới chết.

Sau khi nạn nhân đã chết, Rifkin tiếp tục cưỡng hiếp thi thể cô gái xấu số.

Để che giấu tội ác của mình, Rifkin đi ra ngoài mua xi măng. Như lần trước, hắn chia xác nạn nhân ra nhiều phần, bỏ đầu, tay và chân cô gái ra trộn cùng xi măng.

Rifkin lái xe tới con sông gần đó, ném một phần thi thể trộn bê tông của nạn nhân xuống. Phần còn lại hắn đi xe quay ngược về Brooklyn và phi tang tại đó.

Những phần thi thể của Julie không bao giờ được tìm thấy vì Rifkin đã trộn xi măng và phi tang rất kỹ. Cảnh sát và tòa án sau này chỉ có thể kết án Rifkin qua những gì hắn thú nhận và qua lời khai của người thân nạn nhân.

“Nghiện” giết người

Sau hai lần giết người không bị phát hiện, Rifkin bắt đầu coi việc giết người là một việc cần thiết khi không thể giải quyết vấn đề theo ý mình. Hắn không còn phải đợi gần một năm để cho các vụ giết người tạm lắng xuống như hai vụ giết người đầu tiên nữa.

Tháng 4/19991, Rifkin bắt đầu công việc kinh doanh cây cảnh của mình. Hắn thuê một khu khá rộng tại nhà trẻ địa phương để chứa những dụng cụ, thiết bị của mình. Đây là nỗ lực lớn nhất mà Rifkin có thể làm. Nhưng những ám ảnh về hai vụ giết người trước khiến Rifkin không tập trung được vào công việc. Chính nơi Rifkin thuê để kinh doanh này là nơi hắn xử lý xác những nạn nhân tiếp theo.

Nạn nhân tiếp theo là Barbara Jacobs, 31 tuổi, có tiền án về tội trộm cắp và mại dâm. Rifkin gặp Barbara, đưa cô về nhà và sau đó cũng giết hại cô như đã làm với hai nạn nhân trước. Nhưng xác Barbara không bị phi tang tại nhiều nơi. Hắn đã thả xác Barbara xuống một hố nước sâu gần nhà máy xi măng và không lâu sau đó một nhóm lính cứu hỏa trong khi làm nhiệm vụ đã phát hiện ra.

Các nhân viên điều tra kết luận Barbara chết do dùng ma túy quá liều. Barbara được chôn tại nghĩa trang Potters. Không ai xác định được nguyên nhân chính xác và tìm ra hung thủ cho đến khi Rifkin thú nhận mình là hung thủ hai năm sau đó.

Rifkin liên tiếp ra tay với các nạn nhân nữ, chủ yếu là những gái mại dâm. Theo lời thú tội, trong năm 1992, hắn đã sát hại thêm 9 nạn nhân, có những nạn nhân hắn còn không thể nhớ được tên.

Mùa xuân năm 1992, Rifkin trở lại trường học. Hắn tham gia một khóa học thêm. Việc kinh doanh của hắn có vẻ thuận lợi hơn.

Nạn nhân cuối cùng của Rifkin trong năm 1992 là Jenny Soto, một cô gái 23 tuổi, nghiện ma túy. Rifkin đã hãm hiếp Jenny, bóp cổ cô và phi tang cái xác dưới sông Harlem. Xác của Jenny được phát hiện vài ngày sau đó. Cảnh sát nghi ngờ kẻ gây nên cái chết của Jenny chính là bạn trai cũ của cô.

Thêm nhiều nạn nhân nữ bị giết hại một cách rất tình cờ. Rifkin không hề lên kế hoạch cho bất cứ lần ra tay nào.

Nạn nhân cuối cùng trong cuộc đời của Rifkin là Tiffany, một cô gái đến từ miền Nam nước Mỹ. Tiffany đến New York với giấc mơ trở thành vũ công. Sau nhiều năm sống tại New York, Tiffany dính vào ma túy và trở thành gái mại dâm.

Ngày 24/6/1993, Rifkin gặp Tiffany và giết hại cô vào sáng sớm ngày hôm sau, lúc đó khoảng 5h30. Rifkin đã quấn chặt Tiffany bằng vải dày và nhét vào thùng sau xe.

Cái xác được dấu trong xe đến 3 ngày, dưới cái nóng ỏi ả của mùa hè, nó bắt đầu phân hủy và tạo nên mùi khó chịu. Rifkin đã nghĩ đến chuyện phi tang cái xác trước khi bị phát hiện. Và sáng sớm 28/3, trên đường mang cái xác đi phi tang, hắn đã bị cảnh sát yêu cầu dừng xe. Trò chơi giết người của Rifkin kết thúc.

Án tù 203 năm

Các thám tử bắt đầu thẩm vấn Rifkin lúc 8h25 sáng ngày 28/6/1003.

Rifkin đã miêu tả lại tất cả 17 vụ giết người, thậm chí hắn còn vẽ sở đồ để hướng dẫn các nhân viên điều tra tìm xác những nạn nhân hắn đã phi tang. Hắn tỏ ra rất vô tư khi kể về những vụ án, không nghĩ đến hình phạt sẽ phải nhận sau này.

15/7/1993, Rifkin bị buộc tội giết người, bất chấp những lời khai trước đấy, hắn luôn miệng kêu mình vô tội.

Ngày 11/4/1004, phiên tòa xét xủa chính thức được mở.

Trong suốt quá trình xét xử, luật sư của Rifkin không ngừng biện hộ rằng Rifkin có vấn đề về tâm lý và hắn đã không thể kiểm soát được hành vi giết người của mình. Có tới 4 tiến sĩ tâm lý nổi tiếng đã tham gia vào việc giám định tình trạng của Rifkin. Họ đều kết luận hắn không có dấu hiệu bị điên, hắn biết chính xác những gì đã làm. Án chung thân chắc chắn được áp dụng cho Rifkin.

Trước khi bị kết án, ngày 9/5/1994, Rifkin được chuyển đến Suffolk, thời gian tại đây, Rifkin đã dần nhận tội, hắn sẽ phải chịu ít nhất 183 năm từ giam.

Sau nhiều tranh cãi từ phía các bên, cuối năm 1994, Rifkin bị kết án 203 năm tù giam cho 17 vụ giết người mà hắn trực tiếp ra tay.

Hiện tại, Rifkin đang thi hành án tại nhà giam Clinton, New York. Rifkin sẽ có đủ điều kiện tạm tha vào năm 2197.

error: Content is protected !!