Tôi đặt chân lên đảo mà lòng không khỏi bồi hồi. Ned giẫm thử chân lên mặt đất, hình như còn muốn xem đất có vững chắc không. Đấy là chúng tôi mới làm “hành khách của tàu Nautilus” (theo lời thuyền trưởng Nemo) đúng hơn là làm tù của Nemo có hai tháng!
Mấy phút sau, chúng tôi đã đi vào cách bờ biển một quãng bằng tầm súng bắn. Đất ở đây gần như hoàn toàn bằng đá vôi san hô.
Một dải rừng tuyệt đẹp che khuất chân trời. Những cây cối khổng lồ cao hơn sáu mươi mét, có dây leo chằng chịt với nhau và đung đưa trước gió, tạo nên những chiếc võng thiên nhiên. Thảo vật ở đây rất phong phú. Nhưng chúng không làm cho Ned mê. Anh ta thích những cái thực tế hơn. Ned chú ý tới cây dừa, chọc mấy quả rụng xuống rồi bổ ra. Chúng tôi uống nước dừa, chén cùi dừa và thấy thú vị hơn các món ăn trên tàu Nautilus nhiều.
– Tuyệt quá! – Ned reo lên.
– Ngon tuyệt! – Conseil tán thành.
– Tôi nghĩ ông Nemo của ngài sẽ không cấm chúng ta mang một ít dừa xuống tàu? – Ned hỏi.
– Tôi cho rằng Nemo sẽ không cấm, – tôi trả lời, – nhưng bản thân ông ta sẽ không đụng đến.
– Thế thì ông ta thiệt. – Conseil nói.
– Càng tốt cho ta, ta càng được chén nhiều! – Ned cãi lại.
– Ông Ned ạ, chỉ xin ông một điều. – Tôi bảo Ned khi thấy anh ta định chọc dừa ở cây thứ hai. – Dừa là một thứ quả ngon, nhưng trước khi chất xuống thuyền, có lẽ ta nên xem trên đảo có thứ gì ích lợi hơn không? Rau tươi có lẽ cần cho kho thực phẩm trên tàu hơn.
– Giáo sư nói rất xác đáng, – Conseil tán thành. – Tôi đề nghị dành chỗ cho ba loại thực phẩm: một chỗ chứa trái cây, một chỗ chứa rau tươi, còn chỗ thứ ba để chứa các muông thú săn được, mà hình như ở đây không có thì phải.
– Anh Conseil ơi chớ nên tuyệt vọng! – Ned trả lời.
– Tóm lại, ta cần đi tiếp, – tôi nói, – nhưng phải cảnh giác đấy! Đảo này chắc không ai ở, nhưng dù ssao vẫn có thể gặp những người đi săn không phải chỉ ham săn thú như chúng ta!
Ned bỗng nhe răng và gầm lên.
– Sao thế anh Ned? – Conseil vội hỏi.
– Thú thật là tôi bắt đầu hiểu cái thú ăn thịt người.
– Anh Ned! Anh Ned! Anh nói gì vậy? – Conseil kêu lên. – Té ra anh là kẻ ăn thịt người à? Sống trong một phòng với anh thật không an toàn chút nào cả. Có khi ngủ dậy đã thấy mình bị chén nửa người rồi cũng nên.
– Anh bạn Conseil ơi, tôi yêu quý bạn, nhưng không cần thiết lắm thì cũng không chén thịt bạn đâu!
– Tôi nghi ngờ diều đó lắm! – Conseil trả lời. – Thôi, chúng ta nên đi săn là hơn! Phải hạ ngày một con thú để thết anh chàng ăn thịt người này, nếu không, một buổi sớm nào đó giáo sư chỉ còn thấy xương của tôi thôi!
Chúng tôi vừa bông đùa như vậy vừa tiến sâu vào rừng cây rậm rạp, và trong khoảng hai tiếng đồng hồ đã đi từ đầu đến cuối rừng.
Chúng tôi gặp may trong việc tìm kiếm thức ăn. Chúng tôi gặp một trong những loại cây có ích nhất của vùng nhiệt đới đã cung cấp cho tàu Nautilus một thứ thực phẩm đang thiếu.
Đó là cây mì, mọc rất nhiều trên đảo Gueboroar. Đặc biệt quý là loại quả mì không hạt mà người Malaysia gọi là Rima.
Cây mì khác các loại cây khác ở chỗ có thân rất thẳng và nhẵn, cao tới mười hai mét. Tán cây tròn vành vạnh, lá to xếp thành nhiều tầng. Giữa đám lá sum sê là những quả tròn nặng trĩu, đường kính tới mười xen ti mét, vỏ xù xì. Thiên nhiên đã tặng cho những nước không có lúa mì loại cây có ích này. Nó không cần phải chăm sóc nhiều và ra quả suốt tám tháng trong năm.
Ned Land rất quen thuộc loại quả này. Anh đã được ăn nhiều lần trong những chuyến đi biển và biết chế biến thành thức ăn rất ngon bổ. Nhìn thấy trái mì, anh đã ứa nước miếng. Ned nói:
– Thưa giáo sư, nếu không được nếm thứ quả này thì tôi chết mất!
– Thì ông cứ nếm đi, ông bạn Ned, cứ nếm thoải mái! Chúng ta le6n đảo này là để nếm mỗi thứ một ít mà. Ông bắt đầu đi!
Ned nhóm bếp, chỉ mấy phút sau cây khô đã nổ lép bép. Trong khi đó, Conseil và tôi lựa những quả mì chín nhất.
Loại quả này không có hạt. Conseil mang về hơn một chục quả, Ned xắt ra từng khoanh dày rồi đặt lên than hồng. Anh ta nói:
– Rồi ngài sẽ thấy loại bánh mì này ngon đến mức nào! – Nhất là đã lâu không được thấy bánh mì. – Conseil nói.
– Đây không phải là bánh mì thường, – Ned nói thêm, – mà là bánh ga tô, vừa cho vào miệng là tan ra ngay! Thế giáo sư chưa được nếm bao giờ ạ?
– Chưa, ông Ned ạ.
– Thế thì xin ngài nếm cho, rất bổ, rất ngon. Nếu ngài không đòi hỏi suất nữa thì tôi không phải là thằng Ned, vua săn cá voi nữa!
Mấy phút sau vỏ ngoài đã chín vàng. Bên trong là ruột trắng, giống hệt ruột bánh mì …
Tôi ăn hết sức ngon miệng. Tôi nói:
– Đáng tiếc là khó bảo quản thứ quả này được lâu, nên theo tôi, có mang lên tàu cũng uổng công.
– Xin ngài! – Ned Land phản đối. – Ngài lý luận như một nhà sinh vật học, còn tôi thì lại hành động như một anh thợ bánh mì. Này Conseil, anh hãy lấy thật nhiều cho tôi, ta sẽ mang về tàu.
– Thế ông định bảo quản nó thế nào?
– Tôi sẽ biến nó thành bột chua. Khi cần tôi sẽ nướng thành bánh ở bếp dưới tàu. Mặc dù bánh sẽ có vị hơi chua, nhưng vẫn rất ngon.
– Ông Ned ạ, nếu thế thì bánh mì của ông ngon quá rồi, chẳng mong gì hơn nữa …
– Thưa giáo sư, tuy vậy vẫn thiếu rau và quả.
– Thế thì ta đi tìm xem có không.
Hái xong quả mì, chúng tôi tiếp tục đi “bổ sung thực đơn” của bữa trưa. Việc tìm kiếm của chúng tôi không đến nỗi uổng công. Tới gần giữa trưa, chúng tôi đã tìm được một số chuối và dứa rất to. Tuy việc hái quả này làm mất nhiều thì giờ, chúng tôi cũng không tiếc.
Conseil bám sát Ned. Ned đi đầu và và lựa chọn rất khéo những trái cây ngon nhất để dự trữ.
– Ông bạn Ned ơi, bây giờ chắc ông thỏa mãn rồi chứ? – Conseil hỏi.
– Hừm! – Ned ầm ừ.
– Sao? Ông vẫn chưa hài lòng à?
– Tất cả những thứ rau cỏ này không thể thay thế bữa trưa được. Đó chỉ là cái thêm thắt, cái tráng miệng sau bữa ăn thôi. Còn xúp đâu? Thịt rán đâu?
Tôi nói:
– Ông Ned hứa thết ta món sườn rán, nhưng rõ ràng đó là chuyện hoang đường trăm phần trăm.
Ned trả lời:
– Thưa giáo sư, cuộc đi săn chưa kết thúc mà còn tiếp tục. Xin ngài ráng chờ chút nữa! Thế nào chúng ta cũng gặp một con chim hay một con thú nào đó, nếu không ở chỗ này thì ở chỗ khác …
– Nếu không hôm nay thì ngày mai. – Conseil nói thêm. – Nhưng cũng không nên đi quá xa bờ. Tôi đề nghị quay về tàu.
– Sao? Đã quay về rồi à? – Ned la lên.
– Chúng ta phải có mặt ở tàu trước đêm nay. – Tôi nói.
– Thế mấy giờ rồi? – Ned hỏi.
– Ít nhất là hai giờ. – Conseil trả lời.
– Thời gian trên mặt đất sao trôi quá nhanh thế! – Ned thở dài.
– Lên đường thôi! – Conseil nói.
Chúng tôi quay về bằng đường rừng. Cả ba người đều “thồ” quá nặng. Năm giờ chiều, sau khi chất xuống xuồng tất cả những của quý, chúng tôi rời đảo và nửa tiếng sau thì tới tàu nautilus. Chẳng ai ra đón chúng tôi. Khối thép đồ sộ hình trụ ấy dường như trống rỗng. Tôi trút bỏ gánh nặng rồi về phòng riêng. Ở đó đã bày sẵn bữa tối Ăn xong, tôi đi ngủ.
Hôm sau, mùng 6 tháng giêng, trên tàu không có gì thay đổi. Chẳng có một tiếng động, một dấu hiệu gì của sự sống. Chiếc xuồng bập bềnh cạnh tàu. Chúng tôi quyết định lại lên đảo Gueboroar. Ned Land hy vọng lần này đi săn sẽ kết quả hơn lần trước và muốn cầu may ở mé rừng bên kia.
Chúng tôi lên đường lúc rạng đông. Gặp nước triều dâng, thuyền chẳng bao lâu đã tới bờ.
Chúng tôi lên đảo và nghĩ rằng tốt nhất là nên tin vào bản năng của Ned và theo sát anh ta. Thế mà chúng tôi cũng ma61yla62n suýt mất hút anh bạn chân dài.
Ned dẫn chúng tôi vào tít phía tây hòn đảo. Chúng tôi lội mấy bước rồi lên một khoảng đất bằng, xung quanh là rừng rất đẹp. Dọc những con suối nhỏ, có nhiều chim bói cá, nhưng thấy chúng tôi tới gần, chúng vội bay đi. Chắc những chú cim này đã nhiều lần gặp người nên đã có kinh nghiệm cần thiết. Vì vậy, tôi kết luận rằng nếu đảo này không có người ở thì vẫn có người từ nơi khác lui tới. Sau khi đi qua những đồng cỏ phì nhiêu, chúng tôi tới cửa một khu rừng non, từ đó vang ra tiếng chim hót và tiếng cánh vỗ rào rào.
– Ở đây chỉ có chim thôi. – Conseil nói.
– Nhưng có cả chim ăn thịt được! – Ned trả lời.
– Anh bạn Ned ơi, khó lòng lắm, tôi chỉ thấy có giống vẹt thôi.
– Anh bạn Conseil ơi, – Ned nghiêm trang trả lời, – một khi không có gì chén thì vẹt cũng có giá trị như gà lôi.
Tôi nói:
– Tôi nghĩ nếu biết nấu nướng khéo thì vẹt cũng chén rất tốt.
Thực vậy, trong đám lá rậm rì có cả một thế giới vẹt sẵn sàng cất lên tiếng nói của người nếu có ai dạy. Chúng chuển từ cành này sang cành khác và líu lo với các chú vẹt con đủ màu sắc.
Qua một khu rừng thưa, chúng tôi ra một quãng trống, đôi chỗ có bụi rậm. Ở đây tôi được thấy những con chim rất đẹp lông dài, có thể bay ngược gió. Chúng bay phóng khoáng, vẽ nên những đường vòn lượn duyên dáng trong không trung, nom thật vui mắt. Tôi nhận ngay ra chúng.
– Chim thiên đường! – Tôi reo lên. – Ông Ned, tôi trông mong vào sự khéo léo của ông và hy vọng ông sẽ bắt được ít nhất một con thuộc loại quý nhất của vùng nhiệt đới này.
– Thưa giáo sư, tôi sẽ cố, mặc dù tôi bắn không giỏi lắm.
Người Malysia thường bán chim thiên đường cho Trung Quốc. Họ bẫy chim bằng nhiều cách mà chúng tôi không áp dụng được. Khi thì họ đặt thòng lọng tên ngọn cây, nơi chim hay làm tổ, khi thì họ phết nhựa dính lên cành. Đôi khi họ rắc thuốc độc xuống các nguồn nước mà chim hay tới uống. Còn chúng tôi thì đành phải bắn khi chúng đang bay, mà bắn kiểu ấy thì rất khó trúng. Quả thực, chún tôi đã lãng phí một số lớn đạn.
Tới gần 11 giờ trưa, chúng tôi đi ngang qua dãy đồi thứ nhất ở trung tâm đảo và không hạ được con chim nào. Chúng tôi đã thấy đói bụng. Cánh đi săn chúng tôi hy vọng sẽ được săn nhiều, nhưng đã tính lầm. Nhưng kìa! Conseil hạ luôn được hai con chim bằng hai phát súng, điều làm chính Conseil cũng hết sức ngạc nhiên. Chúng tôi vội vặc lông và chất củi nướng. Trong khi đó Ned nướng quả mì. Thịt chim rất ngon, chúng tôi ăn chỉ còn lại ít xương.
– Thế nào ông Ned, bây giờ ông còn thèm gì nữa không? – Tôi hỏi.
– Còn thèm thịt thú bốn chân nữa. Giống chim câu này chỉ để ăn qua loa cho nhờn mép tí thôi. Chưa hạ được một con bốn chân để làm món sườn nướng thì tôi chưa yên tâm.
– Có khó gì đâu! Chúng ta se4 tiếp tục săn. – Conseil nói. – Nhưng nên quay ra phía rừng gần bờ biển thì hơn.
Conseil nói đúng, nên chúng tôi nghe theo anh ta. Một giờ sau, chúng tôi tới một rừng cây xagu rậm rạp. những con rắn có lẽ không độc trườn dưới chân chúng tôi. Những con chim thiên đường cứ thấy chúng tôi là bay mất. Tôi đã hy vọng bắt một con mang về thì Conseil đang đi trước bỗng cúi người xuống rồi phấn khởi reo lên. Anh ta quay lại, tay xách một con chim thiên đường.
– Hoan hô Conseil! – Tôi nói.
– Giáo sư quá khen! – Conseil trả lời.
– Anh bạn thật là tài ba! Tay không mà bắt được chim.
– Nếu giáo sư nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ thấy công lao của tôi không lớn lắm.
– Vì sao, Conseil?
– Vì con chim này bị say.
– Bị say à?
– Thưa giáo sư vâng. Nó ăn quá nhiều quả hồ đào nên say và bị bắt sống. Anh bạn Ned ơi hãy xem đây! Sự thái quá đưa đến hậu quả tai hại thế này đây!
Trong khi đó, tôi nghiên cứu con chim lạ. Conseil không lầm. Con chim đã say vì ăn quả hồ đào và không bay được nữa. Khó khăn lắm nó mới cửa động được đôi cah6n. Nhưng tôi cha83ng lo lắng gì về điều đó để nó tỉnh lại dần.
Con chim vừa bắt được thuộc loài đẹp nhất trong số tám loài chim thiên đường sống trên đảo Nouvelle-Guinée và các đảo lân cận. Nó dài ba mươi xen ti mét, đầu tương đối nhỏ, hai mắt ở gần mỏ. Lông chim rất đẹp và có màu sắc hài hòa, mỏ vàng, chân và móng màu nâu thẫm, cánh màu nâu nhạt, cổ màu ngọc bích, bụng và ngựa màu hạt dẻ thẫm … Tóm lại, đó là giống chim thần kỳ mà thổ dân gọi bằng ca1i tên rất nên thơ: ”Chim mặt trời”.
Tôi mong ước mang về Paris một mẫu chim này để tặng Vườn bách thảo.
– Đây là một con chim hiếm à? – Ned hỏi. Là thợ săn anh ta không đánh giá chim muông cao lắm về mặt thẩm mĩ.
– Hết sức hiếm, ông bạn, và chủ yếu là rất khó bắt sống nó. Ngay đến lông chim đã chết cũng có giá trị cao. Vì vậy, thổ dân thường làm tiêu bản giả, như người ta làm ngọc trai và kim cương giả.
– Sao? – Conseil ngạc nhiên. – Người ta làm giả cả tiêu bản chim thiên đường nữa ư?
– Đúng.
– Giáo sư có biết họ làm thấ nào không?
– Có chứ! Khi gió đông thổi thì bộ lông đuôi đẹp của chim rụng đi. Người ta đi nhặt những lông đó r62i gắn hoặc khâu nó vào đuôi một chú vẹt nào đó đã bị vặt trụi lông. Cuối cùng, họ dùng sơn quét kín đường khâu, lau bóng rồi chở những tác phẩm độc đáo của họ sang bán cho các viện bảo tàng châu Âu hay cho những người sưu tầm của lạ.
Ned Land nói:
– Nếu chim có giả thì lông nó cũng thật. Tôi cah83ng thấy vấn đề gì lớn lắm, vì người ta có mua chim về để quay đâu!
Nhưng nếu mong ước có một con chim thiên đường đã được thực hiện thì nguyện vọng của nah chàng Ned vẫn cưa được thỏa mãn. Tuy vậy, lúc gần hai giờ, Ned gặp may, bắn được chú lợn rừng tuyệt vời. Thế là chúng tôi có thịt thú bốn chân thực sự rồi. Ned rất kiêu hãnh về thành tích này. Con lợn trúng đạn bị gục ngay. Ned làm lông và mổ rồi chặt sườn để nướng ăn bữa tối. Sau đó cuộc đi săn tiếp tục và một lát sau lại ghi ”chiến công” của Ned và Conseil.
Hai anh chàng sục sạo các bụi rậm làm một bầy kangaroo nhảy vọt ra. Nhưng chúng có chạy nhanh đến đâu cũng bị những viên đạn có điện bắn trúng.
– Thưa giáo sư! – Ned nói oang oang trong cơn hăng. – Món này mà ninh nhừ thì ngon tuyệt! Tàu Nautilus sẽ có biết bao thực phẩm dự trữ. Hai! Ba! Năm con đã bị hạ! Giáo sư thử nghĩ xem, chỉ có chúng ta được chén số thịt này, còn cái quân ngu đần trên tàu thì đừng hòng động tới một miếng nhỏ!
Tôi nghĩ bụng: trong lúc phấn khởi, Ned có thể sẽ giệt cả bầy kangaroo nếu không mải tán chuyện.
Hơn một chục con kangaroo bị hạ thuộc loại nhỏ, thường sống ở hốc cây và lẩn trốn rất nhanh. Tuy nhỏ nhưng thịt chúng rất ngon.
Chúng tôi gết sức hài lòng về kết quả cuộc đi săn. Anh chàng Ned đề nghị hôm sau trở lại hòn đảo tuyệt vời này và đi bắn tất cả những thú bốn chân ăn thịt được. Nhưng anh ta thường không tính đến những tình huống bất ngờ.
Gần sáu giờ tối chúng về tới gần bờ biển. Chiếc xuồng vẫn ở chỗ cũ. Cách bờ hai hải lý, tàu Nautilus vẫn nổi lên như một dải đá ngầm giữa những làn sóng biển.
Ned Land tranh thủ thời gian chuẩn bị bữa ăn. Anh ta quả là một tay nấu ăn có tài.
Tôi thấy hình như mình cũng lây phải bệnh của Ned. Tôi cũng phấn chấn lên vì miếng thịt nướng! Xin bạn đọc tha thứ cho tôi, cũng như tôi đã tha thứ cho Ned về cái nhược điểm ấy!
Bữa ăn rất thịnh soạn. Món chim bồ câu, bột xagu, trái mì, độ sáu quả dứa và nước dừa càng làm chúng tôi sướng mê người.
– Nếu hôm nay chúng ta không trở về tàu Nautilus thì sao nhỉ? – Conseil hỏi.
– Nếu chúng ta không bao giờ trở về tàu nữa thì sao nhỉ? – Ned no1i thêm.
Lúc đó một hòn đá bỗng rơi ngay gần chỗ chúng tôi ngồi, và câu hỏi của Ned chẳng có ai trả lời.