Ngày xưa có một người nuôi phải thằng đày tớ tính hay láu táu, chưa đặt đít đã đặt mồm, bạ đâu nói đấy, chẳng ra đầu đuôi làm sao cả.
Một hôm thầy mắng tớ rằng:
– Từ rày không được ăn nói hấp tấp như thế nữa. Nói câu gì phải cho có đầu có đuôi, chứ không được nói nhăng nói nhít.
Một nhát, người chủ ngồi ăn thuốc lá, tàn thuốc rơi vào áo nhiễu. Thằng đày tớ trông thấy mới ra đứng khoanh tay, nói thông thả rằng:
– Thưa thầy … trứng con ngài … đem ủ … nở ra … con tằm … Con tằm … kén kén … Kén ươm tơ … Tơ đem ra … kẻ chợ … bán … Người ta … mua về … bán lại cho … chú khách … Chú khách … đóng hòm … chở về … Tầu … Bên Tầy … mới đem … dệt thành nhiễu … Thành nhiễu rồi … đónh hòm … lại chở … sang bên … An Nam. Cửa hàng ta … buôn về … bán lại … Thầy mới đi mua … đem về nhà … gọi … thợ may đến … cắt áo … khâu xong … thầy mặc … thầy ngồi … ăn … thuốc lá … tàn thuốc … rơi … cháy kia kìa.
Anh chủ vội vàng trông xuống, thì áo đã cháy mất một mảng to. Giận quá mắng thằng ấy rằng …
– Sao mầy không bảo ngay, mà mầy nói lôi thôi thế?
Nó thưa rằng:
– Vừa ban nãy, thầy mới dặn con phải ăn nói cho có đầu có đuôi.