073 – Chiêu Thái tình yên (1)

Nguyên tác chữ Nho (*)

Phiên âm

Phước Long duy thị thử sơn cao,

Nhật xuất tình yên hoạt tự cao.

Phạt mộc tiều mê tầm kính túc,

Đái vân hạc thấp biệt chi mao.

Lạc hoa vụ tán điền thu đậu,

Hương truật liêm huyền quán mãi giao.

Ly tự tùy đồng phi vị khải,

Giai tiền hiến quả quỵ thanh nao.

Dịch nghĩa: Khói lúc trời tạnh ở núi Châu Thới

Phủ Phước Long chỉ núi này là cao,

Mặt trời mọc khói mù lúc trời tạnh trơn như mỡ.

Ông tiều đẵn cây lạc đường tìm lối tắt,

Chở mây hạc ướt, một chiếc lông tung bay.

Hoa rụng mù tan ruộng thu hoạch đậu,

Lúa thơm, rèm treo quán bán rượu.

Theo tiểu đồng đến chùa chân núi, cửa chưa mở,

Trước thềm con vượn xanh quỳ dâng quả.

Chú thích

(1): Chiêu Thái: núi Châu Thới, ở gần thành phố Biên Hòa, cao 80 thước, trên đỉnh còn vài chòm cây cổ thụ. Từ lộ vào, về phía hữu, do một con đường rộng đến chân núi, thu hẹp lần và uốn mình lên chót núi, một kiểng chùa ẩn trong khung cảnh u nhàn tịch mịch.

Theo thư tịch xưa, Chiêu Thái sơn, nằm về phía nam huyện Phước Chánh sau thuộc phường Loang Tuy, huyện Long Thành, nay thuộc tỉnh Bình Dương. Trên núi có Hội Sơn am tự là nơi thiền sư Khánh Long tu hành; nay vẫn còn sau nhiều thời kỳ tu bổ.

Hoài Anh dịch thơ

Phước Long duy núi này cao,

Hừng đông, mù khói tựa dầu mỡ trơn.

Lạc đường tiều kiếm lối mòn,

Chở mây cánh ướt hạc sờn chiếc lông.

Móc tan, hái đậu trên đồng,

Lúa thơm, quán bán rượu nồng màn treo.

Theo đồng tới chùa chân đèo,

Trước thềm dâng quả cheo leo vượn quỳ.


(*): Tôi chưa tìm được bản gốc chữ Nho, sẽ bổ sung sau.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!