Năm sau lịnh mở khoa thi;
Vân Tiên vào tạ xin đi tựu trường.
Trở về thưa với xuân đường;
Kinh sư ngàn dặm một đường thẳng ra.(1740)
Vân Tiên dự trúng khôi khoa;
Đương trong ngâm tý thiệt là năm nay.
Nhớ lời thầy nói thiệt hay;
Bắc phương gặp chuột ra rày nên danh.
Vân Tiên vào tạ triều đình;
Lịnh ban y mão cho vinh về nhà.
Xảy nghe tin giặc Ô Qua;
Phủ vây quan ải binh ba bốn ngàn.
Sở vương phán trước ngai vàng;
Chỉ sai quốc trạng dẹp loàn bầy ong.(1750)
Trạng nguyên tâu trước bệ rồng;
Xin dưng một tướng anh hùng đề binh.
Có người họ Hán tên Minh;
Sức đương Hạng (Hạn) Võ mạnh kình Trương Phi.
Ngày xưa mắc án đày đi;
Phải về nương náu từ bi ẩn mình.
Sở vương phán trước trào đình;
Chỉ sai tha tội Hán Minh đòi về.
Sắc phong phó tướng binh đề;
Tiên Minh từ ấy xiết gì mừng vui?(1760)
Nhứt thinh phấn phát oai lôi;
Tiên phuông hậu tập trống hồi tấn binh.
Quan sơn ngàn dặm đăng trình;
Lãnh cờ bình tặc phá thành Ô Qua.
Làm trai ơn nước nợ nhà;
Thảo cha ngay chúa mới là tài danh.
Phút đâu binh đáo quan thành;
Ô Qua xem thấy thối binh di đồn.
Tướng Phiên hai gã đường đường;
Một chàng Hoả Hổ một chàng Thần Long.(1770)
Lại thêm Cốt Ðột Nguyên Nhung
Mắt hùm râu đỏ tướng hung lạ lùng.
Hán Minh ra sức tiên phong;
Ðánh chàng Hỏa Hổ Thần Long một hồi.
Hán Minh đánh xuống một roi;
Hai chàng đều bị một hồi mạng vong.
Nguyên Nhung Cốt Ðột nổi xung;
Hai tay xách búa đánh cùng Hán Minh
Hán Minh sức chẳng dám kình;
Thấy chàng hóa phép thoát mình trở lui.(1780)
Vân Tiên đầu đội kim khôi;
Tay cầm siêu bạc, mình ngồi ngựa ô.
Một mình lướt (lước) trận xông vô;
Thấy ngươi Cốt Đột biến hô yêu tà.
Vội vàng trở ngựa lui ra;
Truyền đem máu chó đều thoa ngọn cờ.
Ba quân gươm giáo đều giơ;
Yêu ma xem thấy một giờ vỡ tan.
Sa cơ Cốt Đột chạy hoang;
Vân Tiên giục ngựa băng ngàn đuổi theo.(1790)
Đuổi qua mới đặng bảy đèo;
Khá thương Cốt Đột vận nghèo nài bao.
Chạy ngang qua núi Ô Sào;
Phút đâu con ngựa sa hào thương ôi!
Vân Tiên chém Cốt Đột rồi;
Đầu treo cổ ngựa phản hồi bổn quân.
Ôi thôi! Bốn phía đều rừng;
Trời đà tối mịt lạc chừng gần xa.
Một mình lạc nẻo vào ra;
Lần theo đường sá phút đà tan canh.(1800)
Một mình trong chốn non xanh;
Không ai mà hỏi lộ trình trở ra.